Trước cổng lớn phủ Bình Nam Hầu treo hai chiếc lồng đèn đỏ rực rỡ, chính viện phủ kín hồng lụa, khắp nơi đều dán chữ Hỉ lớn màu đỏ thắm. Gia nhân qua lại đều thắt lưng đỏ, tiệc cưới khách khứa nâng chén rôm rả, tiếng cười nói náo nhiệt vang khắp.

Vốn là việc vui đón dâu, nhưng trong phủ lại chẳng thấy trưởng bối ra mặt, chỉ có một mình tân lang mặc hỉ phục, đi qua đi lại giữa các bàn để kính rượu và ứng đối.

Vì là tiệc tục huyền, lễ nghi cũng không quá rình rang, chỉ mời mấy người thân quen đến dự.

Lại thêm lần này cưới nam thê, khiến phu thê Bình Nam Hầu hết sức bất mãn, nên sau khi hoàn lễ bái đường, hai người liền viện cớ trở về phòng, thậm chí không ở lại dự tiệc.

Trên mặt tân lang Tống Ngạn Chương cũng không mang nụ cười hân hoan như tân lang thường có, ngược lại là vẻ gượng gạo, thậm chí tỏ rõ sự chán ghét với những lời mời xã giao giả lả kia, cứ như đây không phải là tiệc cưới của hắn mà là một việc phiền toái phải thay người khác giải quyết.

Tống Ngạn Chương ứng phó lấy lệ một lúc rồi giả say bỏ đi, để lại yến tiệc tục huyền hoang đường chẳng được yêu thích.

Từ lúc khai quốc, triều đình đã ban xuống luật định, rằng nam tử có thể cưới nam thê, nhưng không được nạp nam thiếp.

Bởi vậy ngoài những người thật lòng yêu thích Long Dương, thì cũng có vài nhà quyền quý để tránh cho thứ tử hoặc con vợ lẽ tranh đoạt quyền thừa kế sẽ chọn cưới nam thê cho họ.

Bởi cưới nam thê đồng nghĩa với việc không có con đích hệ (vợ cả), đương nhiên cũng mất tư cách kế thừa gia nghiệp.

Khách khứa bàn tán, vị tân lang này là nhị công tử phủ Bình Nam Hầu, nguyên phối cũng là tiểu thư khuê các xuất thân danh môn khuê tú. Có lẽ lần tục huyền này là bất đắc dĩ nên từ trên xuống dưới trong phủ đều chẳng xem trọng vị nam thê mới này — bao gồm cả tân lang.

Nhị thiếu gia phủ Bình Nam Hầu ở tại Thanh Nhuận Hiên.

Trong tân phòng, “tân nương” Liễu Tương Du đang ngồi trên giường cưới, đưa tay xoa phần eo đau nhức, bụng cũng bắt đầu réo vang. Y vén khăn voan trên đầu, quay sang tiểu đồng Tiểu An đứng bên cạnh, "Ta hơi đói bụng rồi, có thể giúp ta tìm chút gì ăn được không?"

Tiểu An bĩu môi, có phần không kiên nhẫn nhưng vẫn gượng cười ngoài mặt mà rằng: "Thiếu gia, đêm tân hôn đã đòi nhà phu quân đồ ăn, người ta sẽ chê cười đấy.”

Liễu Tương Du xoa bụng đang cồn cào, cảm thấy lời gã nói cũng có lý, bèn quay lại giường, sờ được vài quả táo đỏ rải trên chăn, bèn dùng tay áo lau sạch rồi ăn một quả.

Tiểu An chau mày, có vẻ không thể hiểu nổi hành vi lạ đời của thiếu gia nhà mình, gã không dám trách móc thẳng, chỉ làm ra vẻ bất bình nói: "Tống phủ rõ ràng biết nhị công tử cưới nam thê, vậy mà vẫn rải táo đỏ, lạc, nhãn, hạt sen lên giường, chẳng phải là mỉa mai thiếu gia là nam nhân, không sinh được con hay sao? Thật quá đáng!”

Động tác cắn táo của Liễu Tương Du khựng lại, thần sắc cũng có phần ngượng ngập, nhưng vẫn ôn hòa đáp: "Lễ nghi hôn sự đều là như vậy, bọn họ cũng không cố ý đâu. Nếu trong tân phòng không có những thứ ấy thì lại càng kỳ quặc.”

Tiểu An lại nói: "Thiếu gia thật tốt tính. Nghe nói nhị công tử Tống gia tính tình quái gở hung hãn, người như vậy, thiếu gia coi chừng bị bắt nạt.”

Liễu Tương Du chậm rãi ăn vài quả táo, trong lòng cũng hơi lo lắng, lẩm bẩm: "Không đến nỗi như vậy chứ. Dù sao ta cũng là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng.”

Tiểu An càng nói càng hăng, lải nhải không dứt:

“Chính thê thì sao chứ? Nghe nói nguyên phối của Tống nhị công tử là thiên kim phủ Vĩnh Lạc Bá, gả vào phủ chưa đến ba năm đã u uất mà mất, có lời đồn là bị hắn hành hạ tới chết đó!”

Liễu Tương Du giật mình, ngẩng đầu nói: "Không được ăn nói bậy bạ!”

Tiểu An ra vẻ chắc chắn, lý lẽ hùng hồn: "Tiểu nhân không nói bậy, bên ngoài đều đồn như vậy. Nếu không thì sao hắn còn chưa mãn tang kỳ đã sai người đến Liễu phủ cầu thân? Vừa hết tang đã cưới thiếu gia vào cửa. Tám phần là hắn đã sớm chán ghét nguyên phối. Hắn còn đối với phu nhân nguyên phối như vậy, thiếu gia người có thể trông mong gì hơn? Thiếu gia phải cẩn thận đó!”

Liễu Tương Du vốn đã có phần bất an, bị gã nói thêm mấy câu, càng thấy bồn chồn hơn.

Tiểu An thấy chủ nhân đã nghe lọt tai, lại càng thêm mắm dặm muối: "Nói đến yến tiệc hôm nay, vắng vẻ như vậy, chẳng có chút náo nhiệt nào. Dù là tục huyền thì thiếu gia cũng là chính thê, tốt xấu gì cũng là Hầu phủ, không làm ra nổi chút thể diện nào, rõ ràng là xem thường nhà họ Liễu chúng ta môn hộ thấp kém, không xứng với Tống gia…”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Liễu Tương Du không nghe nổi, vội ngắt lời gã, "Nơi này là phủ Hầu gia, ngươi cũng nên cẩn trọng lời nói, không được vô lễ.”

Lời vừa dứt, một tiếng rầm vang lên, cửa phòng tân hôn bị đẩy ra thô bạo, một nam nhân mặc hỉ phục đỏ rực sải bước vào trong. Thân hình hắn cao lớn, vóc dáng rắn rỏi, dung mạo cương nghị góc cạnh, trên người mang theo hàn ý lạnh lẽo, mày nhíu chặt, hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ tân lang trong đêm động phòng hoa chúc, ngược lại giống hệt một quan sai đang thẩm vấn phạm nhân.

Liễu Tương Du liếc một cái đã nhận ra là Tống Ngạn Chương, vội vã đứng lên, nhìn hắn bước đến trước mặt, ánh mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm vào mình như muốn thiêu cháy từ trong ra ngoài.

Liễu Tương Du mặt hơi đỏ lên, cúi đầu gọi: "Phu quân.”

Tống Ngạn Chương mấp máy môi, nhưng không nói gì, chỉ lãnh đạm đáp một tiếng: “Ừm.”

Ngay sau đó, Tống Ngạn Chương bỗng đá mạnh một cước, đá thẳng vào Tiểu An đang đứng một bên.

Tiểu An bị đá bất ngờ, lăn một vòng dưới đất, chật vật không thôi.

Liễu Tương Du giật mình kêu lên một tiếng, lại ngồi phịch trở lại giường, còn lùi sâu vào trong, hoàn toàn không ngờ tân lang không nói không rằng đã nhấc chân đá người.

Tiểu An hoảng loạn bò dậy, lập tức quỳ xuống, suýt nữa phun ra máu, gã ôm lấy ngực đau nhức, run rẩy nói: "Cô gia… nô tài không biết đã làm gì sai, khiến cô gia nổi giận, xin cô gia bớt giận!”

Tống Ngạn Chương đứng trước mặt gã, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh băng rét buốt: "Nô tài nghị luận chủ tử là đại tội, theo luật nên phạt nhổ lưỡi. Ai cho ngươi lá gan đó? Từ nhà họ Liễu đến Tống phủ ta, rồi lại dám nói đến cả ta? Ngươi chán sống rồi phải không?”

Tiểu An lúc này mới hiểu những lời bàn tán khi nãy đều bị Tống Ngạn Chương nghe thấy, càng thêm hoảng loạn, vội giáng cho mình một cái tát thật mạnh: "Nô tài đáng chết! Là miệng nô tài tiện! Xin cô gia rộng lượng, đừng chấp nhặt với nô tài này!”

Tống Ngạn Chương cười lạnh một tiếng, nhấc chân đạp mạnh lên vai gã: "Rộng lượng? Ngươi đi hỏi cả kinh thành xem, Tống Ngạn Chương ta có phải người rộng lượng không? Ta từ trước đến nay luôn có thù tất báo. Ngươi nói xem, ta nên xử trí ngươi thế nào?”

Tiểu An sợ đến ngây dại, cứng họng không nói nổi câu nào.

Tống Ngạn Chương nhậm chức ở Hình Bộ, phụ trách việc tra tấn thẩm tra phạm nhân, thủ đoạn cứng rắn có tiếng, nào có ai nghe xong mà không sợ vỡ mật?

Gã sai vặt tự hiểu, giờ mình rơi vào tay hắn chỉ e lành ít dữ nhiều, nghĩ đến hình phạt rút lưỡi đã thấy mềm nhũn sợ hãi.

Liễu Tương Du thấy thế, bước nhanh đến nắm nhẹ tay áo Tống Ngạn Chương khuyên giải: “Phu quân, nó tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, tạm tha cho nó một lần này đi?"

Tống Ngạn Chương nghiêng đầu nhìn qua y, trên đầu y vẫn cài kim quan, má khẽ điểm phấn, thanh tú mà không diễm lệ. Đôi mắt to trong veo chứa ba phần tình ý, bảy phần sợ hãi, phủ sương như sắp rơi lệ. Ánh nến chiếu lên hàng mi dài của y tạo thành bóng mờ dưới mắt. Đôi môi rõ nét, khoé môi khẽ cong, là nụ cười duyên dáng.

Liễu Tương Du quả là mỹ nhân khó gặp, chỉ tiếc dòng dõi nhà họ Liễu không cao nên không được xếp hạng trong nhóm công tử kinh thành.

Tống Ngạn Chương chỉ lạnh nhạt liếc y, giọng cũng không mềm mỏng hơn: “Gã là người nhà họ Liễu các ngươi, xử trí ra sao, ngươi nói mới tính.”

Liễu Tương Du bỗng thấy áp lực rất lớn, nhìn nam nhân trước mắt, nhất thời không biết phải đáp thế nào.

Tống Ngạn Chương thấy y do dự, lập tức nói tiếp: “Nhưng ngươi đã gả cho ta, thì là người của phủ ta. Gã là người ngươi mang theo, cũng là người của Tống phủ, là người trong viện ta, tất nhiên ta có quyền xử trí.”

Khí thế của hắn quá mạnh, Liễu Tương Du không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cúi đầu đáp: “Đúng, phu quân nói phải.”

Tiểu An biết nếu để Tống Ngạn Chương xử trí thì e là khó toàn mạng, bèn vội bò tới níu lấy ống quần Liễu Tương Du mà cầu xin: “Thiếu gia! Thiếu gia cứu nô tài với! Dù gì nô tài cũng là người của nhà họ Liễu! Người không thể thấy chết mà không cứu!”

Liễu Tương Du mềm lòng, vừa định mở miệng cầu xin, đã thấy Tống Ngạn Chương lại một cước đá văng Tiểu An, ghét bỏ hất cằm: “Dám dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào y? Ngươi xứng sao? Đã rơi vào tay ta, thì cầu ai cũng vô dụng.”

Tiểu An nằm r*n rỉ trên đất, không dám cầu xin thêm nữa.

Tống Ngạn Chương mất kiên nhẫn phẩy tay: “Cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Tiểu An như được đại xá, vội dập đầu hai cái, bò lết ra ngoài.

Liễu Tương Du vẫn ngồi bên giường, chưa hoàn hồn. Tống Ngạn Chương quả nhiên đúng như lời đồn, tính tình tàn nhẫn, tâm địa lạnh lẽo.

Nhưng trong ký ức của y, hắn nào như thế.

Y vẫn còn nhớ rõ Tết Nguyên tiêu bốn năm trước tương ngộ giữa chợ đêm phồn hoa náo nhiệt, hắn nho nhã lễ độ, tuấn tú ôn nhuận như ngọc, phóng khoáng tự tại.

Hắn của ngày ấy nhiệt huyết như ngọn lửa rực rỡ, vậy mà mới chỉ qua bốn năm, sao đã thành băng tuyết khó chạm tới?

Lòng bàn tay Liễu Tương Du lạnh toát, lúc nghe tin Tống Ngạn Chương tới phủ cầu thân, y sung sướng vô ngần, cho dù sính lễ ít đi, hôn lễ đơn giản, dù cho trên dưới Tống phủ đối đãi với y không nhiệt tình cũng không để ý.

Bởi bốn năm trước vừa gặp đã động lòng, nhưng chẳng dám trèo cao, giờ được gả cho người như ý nguyện, lúc nào y cũng mong chờ đến ngày cưới.

Nhưng tân lang của y giờ đây quanh thân chỉ toàn khí tức bạo ngược tàn nhẫn, khiến y không rét mà run, e dè sợ hãi.

Liễu Dương Du cảm giác Tống Ngạn Chương ngồi xuống cạnh y, vẫn chẳng nói chẳng rằng lấy một lời, trên người thoang thoảng mùi rượu, hắn dựa vào cột giường đánh giá y bằng ánh mắt khó đoán.

Liễu Tương Du cảm nhận được ánh mắt ở trên người mình, bèn lén lút quay qua nhìn. Y đang nghĩ có nên chủ động nói gì trước không thì Tống Ngạn Chương đột ngột kéo xuống khăn voan đỏ vắt vẻo ở nửa đầu y.

Liễu Tương Du giật mình run lên, đầu óc trống rỗng.

Tống Ngạn Chương thấy dáng vẻ y như chim sợ cành cong, chợt cười: "Ta đáng sợ thế à?"

Liễu Tương Du thầm nói trong lòng, vừa mới thành thân, bước vào phòng tân hôn đã ra oai phủ đầu như thế với ta, vậy mà không đáng sợ ư?

Y giận mà không dám nói, miễn cưỡng mỉm cười: "Không, không đáng sợ."

Tống Ngạn Chương cười nhạo một tiếng: "Đừng nói dối trước mặt ta. Ta thẩm vấn qua vô số phạm nhân, không ai có thể qua được mắt ta đâu."

Liễu Tương Du lại sợ tới mức run lên, cúi đầu nắm chặt tay: "Ta nhớ rõ trước đây ngươi không phải như vậy."

Tống Ngạn Chương sửng sốt, có lẽ không ngờ y sẽ nhắc đến, đã rất lâu rồi, chẳng có một ai nhắc đến Tống Ngạn Chương của ngày trước có dáng vẻ ra sao với hắn.

Liễu Tương Du thấy hắn có vẻ bớt khó gần hơn một chút, bèn thử hỏi: "Trước kia chúng ta từng gặp nhau, ngươi còn nhớ rõ ta sao?"

Tống Ngạn Chương nghiêng đầu đi không đáp.

Liễu Tương Du lại chẳng quá tự tin, đành tìm cho mình một bậc thang leo xuống: "Dẫu sao cũng chỉ gặp một lần, không nhớ rõ cũng phải."

Tống Ngạn Chương thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Tương Du cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu như thể đang lẩm bẩm một mình, có phần buồn rầu thất vọng: "Lúc ngươi tới cầu thân, ta còn tưởng ngươi còn nhớ rõ ta."

Tống Ngạn Chương vẫn không nói lời nào, chỉ thở dài, mang theo cảm giác bi thương.

Liễu Tương Du cắn cắn môi cố kìm nước mắt, hoá ra là mình tự mình ảo tưởng.

Tống Ngạn Chương bực bội cởi áo ngoài ném xuống đất, hơi thở nồng mùi rượu và mỏi mệt, hắn lại gần Liễu Tương Du, chóp mũi cả hai gần như chạm vào nhau.

Liễu Tương Du theo phản xạ lùi lại, trái tim loạn nhịp đập không ngừng, hầu kết lên xuống mỗi lần nuốt nước bọt, hé môi thở dốc như muốn mở lời.

Nhưng lời chưa kịp thốt ra, nam nhân trước mặt đã chặn miệng y lại, cả người nhoài qua đè y xuống giường.

Liễu Tương Du giãy giụa, lại bị Tống Ngạn Chương giữ chặt cổ tay, y biết rõ đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, y tránh không được, mà vốn dĩ cũng không định tránh.

Dẫu sao cũng là phu quân mình thầm thương nhớ bốn năm ròng, sao y nỡ từ chối?

Tống Ngạn Chương hơi nhổm người lên, không để y có cơ hội nói chuyện đã cởi đai lưng trên người y xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play