Bốn năm trước, đêm Nguyên Tiêu.

Gió đông đêm thổi, hoa nở khắp ngàn cây, sao trời như mưa, xe quý ngựa báu hương lan ngập lối.

Năm ấy, đèn hội Nguyên Tiêu náo nhiệt khác thường. Tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ, đặc cách giải trừ giới nghiêm trong tháng Giêng ở kinh thành. Đêm Nguyên Tiêu, chợ đêm phố Nam rực rỡ ánh đèn suốt tới canh tư.

Chợ đêm đông đúc, tửu lâu và cửa hiệu khách khứa chen chúc. Trên đường, tiểu thương lớn tiếng rao hàng, đoàn múa rồng lượn qua dòng người. Hai bên phố treo đầy hoa đăng muôn hình vạn trạng, đám đông đoán đèn vây kín, tiếng trầm trồ vang không ngớt.

Chính trong đêm hội rực rỡ phồn hoa ấy, Tống Ngạn Chương lần đầu gặp được Liễu Tương Du.

Tống Ngạn Chương đứng trên cầu hình vòm, nhìn xuống đám đông tụ tập đoán đèn dưới đường. Tâm điểm là một thiếu niên tuấn tú, khoác một chiếc áo choàng màu xám bạc, làn da trắng như tuyết, nổi bật giữa sắc đỏ rực rỡ của hội đèn, tỏa sáng rạng ngời.

Thiếu niên ấy đã đoán trúng mấy câu đố đèn, mỗi lần đoán được đều khiến đám đông reo hò tán thưởng. Tùy tùng bên cạnh y cầm không ít hoa đăng rực rỡ. Mấy đứa trẻ vây quanh, mắt long lanh mong chờ. Thiếu niên đoán chán chê, rồi sai tùy tùng phân phát hết đèn cho bọn nhỏ, còn mỉm cười xoa đầu chúng, nói gì đó dịu dàng khiến bọn trẻ hò reo mang đèn đi mất. Rồi y cũng rời khỏi đó, hòa mình vào dòng người.

Tống Ngạn Chương dõi theo bóng lưng xám bạc ấy, lòng thầm rung động. 

Một thiếu niên sáng sủa thông minh như thế, khiến người ta chỉ thoáng nhìn đã không thể dời mắt. Hắn không biết người kia là ai, chỉ nhớ tới câu thơ: Kim phong ngọc lộ tương phùng, trần gian muôn kiếp chẳng sánh được.

Tống Ngạn Chương vội dẫn tùy tùng xuống cầu, định chen vào dòng người tìm lại bóng hình thiếu niên kia. Tiếc là người quá đông, đối phương đã sớm biến mất không thấy. 

Tống Ngạn Chương đành thất vọng dạo quanh vài vòng rồi ghé một tửu lâu nơi cuối phố nghỉ chân. Hắn nhìn ra người qua kẻ lại dưới phố, trong lòng vẫn vương bóng dáng thiếu niên nọ. Nếu có thể gặp lại người ấy một lần nữa thì tốt biết bao.

Ngay lúc ấy, tiểu nhị đến bên bàn, “Công tử, hôm nay khách đông, chẳng hay công tử có ngại ghép bàn chăng?”

Tống Ngạn Chương định từ chối, ngẩng đầu lên đã thấy người mình mong mỏi đang đứng ngay sau tiểu nhị – hóa ra chính là y muốn ghép bàn!

Giữa ngàn vạn người tìm kiếm, ngoảnh đầu lại, người kia lại đang ở nơi ánh đèn thưa thớt.

Tống Ngạn Chương ngẩn người, chẳng nói nổi lời nào. Thiếu niên kia mỉm cười nhìn y, mắt đen lấp lánh, rạng rỡ như nắng sớm mang theo mong đợi. Làm sao có thể từ chối chứ?

Tống Ngạn Chương gật đầu: “Công tử, mời ngồi.”

Thiếu niên ngồi xuống đối diện, cởi áo choàng giao cho người hầu phía sau, giọng dịu dàng thong thả: “Đa tạ công tử đã nhường chỗ, hôm nay nhà nào cũng đông, nếu không có công tử, e rằng ta phải đứng ngoài đường nghỉ chân mất.”

Tống Ngạn Chương chỉ thấy tim đập thình thịch, vội rót chén rượu mời y: “Không sao, ta cũng chỉ ngồi một mình. Không rõ công tử xưng hô thế nào?”

“Liễu Tương Du, Tương trong Tương Giang, Du trong cây du. Còn các hạ?”

“Tống Ngạn Chương, Ngạn trong mỹ sĩ vi ngạn, Chương trong cây chương. Tên của chúng ta đều có tên cây, hẳn là có duyên.”

Liễu Tương Du mỉm cười rạng rỡ: “Quả là duyên phận. Xem công tử tuổi hẳn cũng xấp xỉ ta, chẳng hay đã bao nhiêu tuổi?”

“Tại hạ vừa qua sinh nhật mười bảy.”

Liễu Tương Du bỗng cười tinh nghịch: “Vậy ta lớn hơn ngươi vài tháng, ta mười bảy đã nửa năm rồi. Gọi ta là Liễu huynh đi.”

Tống Ngạn Chương thấy y khí độ bất phàm, đoán là xuất thân thế gia, bèn hỏi: “Liễu huynh phong thái xuất chúng, chẳng hay là công tử nhà nào?”

Liễu Tương Du thoáng ngập ngừng, dường như không tiện nói.

Tống Ngạn Chương thấy thế, e là mình đường đột, bèn tự khai thân thế: “Gia phụ là Tống Quốc Chiêu, tam triều nguyên lão, tiên đế phong làm Bình Nam hầu. Tại hạ là con thứ, trên còn có một đại ca.”

Liễu Tương Du kinh ngạc, vội đứng dậy thi lễ: “Thì ra là công tử Bình Nam Hầu, thứ cho tiểu sinh thất lễ.”

Tống Ngạn Chương thấy y câu nệ như thế, xem chừng đã hiểu lầm ý bình, bèn vội đáp lễ rồi kéo y ngồi xuống: “Liễu huynh chớ khách khí. Ta hiện chưa vào triều nhậm chức, chẳng cần lễ nghi như vậy.”

Liễu Tương Du tò mò: “Chưa nhậm chức?”

Tống Ngạn Chương mang tâm đắc ý, không nhịn được mà khoe: “Tiểu đệ kém cỏi, năm ngoái vừa trúng cử, đang chờ triều đình bố trí chức vụ.”

Liễu Tương Du kinh ngạc: “Mười bảy tuổi đã trúng cử? Thật lợi hại!”

Tống Ngạn Chương được khen càng đắc ý, nhưng vẫn giả bộ khiêm tốn: “Chỉ là may mắn thôi. Liễu huynh thì sao? Khi nãy ta thấy huynh đoán đèn rất giỏi, chắc văn tài cũng xuất chúng, chẳng hay có từng thi khoa cử chưa?”

Liễu Tương Du đỏ mặt: “Thật xấu hổ, ta dự thi năm ngoái nhưng không đỗ.”

Tống Ngạn Chương ngẩn ra, nghĩ thầm vừa nãy mình khoe khoang lố lăng, vội an ủi: “Không sao đâu, tuổi ngươi còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội.”

Liễu Tương Du che miệng cười: “Ngươi nói như thể ngươi đã bảy tám chục tuổi vậy, rõ ràng còn nhỏ hơn ta.”

Tống Ngạn Chương thấy y cười rạng rỡ, biết là người rộng rãi. Lại thấy nụ cười ấy khiến lòng xao động, mặt đỏ lên gãi đầu, gọi tiểu nhị mang thức ăn lên. Hai người vừa ăn vừa uống, từ thi văn tới thế sự, nói chuyện tâm đầu ý hợp.

Qua ba tuần rượu, người trên phố đã vãn, trời gần canh năm, phía đông đã rạng ánh trắng. Tống Ngạn Chương định trả tiền, Liễu Tương Du cũng lấy tiền ra nhưng bị hắn từ chối: “Liễu huynh, gặp nhau là duyên, bữa nay ta mời.”

“Sao có thể? Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, sao ta lại có thể chiếm hời của ngươi được?”

Tống Ngạn Chương dứt khoát đưa tiền cho tiểu nhị, kéo tay y ra khỏi quán, cười xấu xa: “Được Liễu huynh chiếm tiện nghi, là phúc khí của ta.”

Liễu Tương Du đỏ mặt, vội rút tay lại.

Tống Ngạn Chương thấy y thẹn thùng lại càng đắc ý, “Nếu Liễu huynh thấy ngại, chi bằng mua cho ta một cái hoa đăng, cùng ta đi thả đèn cầu nguyện, được không?”

Liễu Tương Du gật đầu cùng hắn tới bờ sông, khi ấy người thả đèn đã vãn, chỉ còn hai người và tùy tùng. Liễu Tương Du ngồi xổm xuống, thả đèn hoa sen xuống nước, nhắm mắt lặng lẽ cầu nguyện. Mở mắt ra thấy Tống Ngạn Chương đang ôm đèn nhìn mình chăm chú.

Y ngẩn ra, huých tay hắn: “Sao không cầu nguyện mà nhìn ta làm gì?”

Tống Ngạn Chương đè nén rung động, cười nói: “Liễu huynh, huynh thật sự rất đẹp.”

Liễu Tương Du chưa từng được nam nhân nào khen trắng trợn như thế, mặt đỏ bừng, trừng mắt: “Ngươi nói như tên háo sắc vậy. Nếu ta là cô nương, đã đưa ngươi lên quan phủ vì tội trêu ghẹo dân nữ rồi!”

Tống Ngạn Chương cũng không giận, bị y trừng vẫn vui vẻ, chỉ cười: “Có gì đâu, ta cưới huynh về là xong. Nếu thành phu thê rồi, thì chẳng ai truy tội ta được nữa.”

Liễu Tương Du sửng sốt hé môi, giơ tay đấm vào ngực hắn nhưng chẳng dồn mấy lực, chẳng hề thấy đau, mà càng giống như trêu đùa.

Tống Ngạn Chương giả vờ đau, ôm ngực rên: “Đánh cả phu quân, đúng là phản rồi.”

Liễu Tương Du lại đấm một cái, hung hăng trừng hắn, trong giọng có vẻ hờn dỗi: “Tống nhị công tử mau cầu nguyện đi, đừng nói năng hồ đồ nữa!”

Tống Ngạn Chương cũng thả đèn mẫu đơn xuống nước, âm thầm khấn nguyện.

Liễu Tương Du hỏi: “Ngươi cầu gì vậy?”

Tống Ngạn Chương lắc đầu: “Nói ra sẽ không linh.”

Liễu Tương Du không ép, siết chặt áo choàng: “Trời sắp sáng rồi, ta phải về thôi.”

Tống Ngạn Chương vội hỏi: “Huynh vẫn chưa nói, là công tử nhà nào?”

Liễu Tương Du nghĩ một chút, nụ cười tắt dần: “Ta chẳng phải thế gia công tử. Phụ thân ta vừa được điều từ Ninh Châu về kinh, từng làm Trường sử nơi đó, tên Liễu Phú, chỉ là võ quan lục phẩm, thuộc hạ của Định Tây Hầu.”

Tống Ngạn Chương chưa từng nghe tên, nhưng để giữ thể diện cho y liền giả vờ biết: “Thì ra là công tử của Liễu tướng quân.” Nếu là người dưới trướng Định Tây Hầu, xem ra cũng có vài phần bản lĩnh. Chiến sự ở Ninh Châu hắn đã từng nghe qua, hẳn phụ thân y cũng lập công mới được điều về kinh.

Hai người đứng đối diện nhau, đều biết sắp chia tay nhưng chẳng ai nỡ mở lời. Người này nhìn người kia như chờ đối phương nói trước.

Tống Ngạn Chương phá vỡ sự im lặng: “Liễu huynh đã có hôn phối chưa?”

Liễu Tương Du không ngờ hắn sẽ hỏi đến chuyện này, bật cười: “Sao? Tống nhị công tử thật muốn cưới ta làm phu lang sao?”

Tống Ngạn Chương suýt buột miệng thừa nhận hắn thật sự muốn. Nhưng lại nhớ ra mình đã có hôn ước từ trong bụng mẹ, là đính ước giữa hai họ, môn đăng hộ đối, không thể trái ý.

Nỗi buồn chợt dâng, người khiến hắn rung động đêm nay, rốt cuộc chỉ là một mối duyên thoáng qua sao?

Hắn cười gượng, giọng trở nên nghiêm túc: “Lời vừa rồi là ta đùa quá trớn, mong Liễu huynh đừng trách.”

Liễu Tương Du thấy hắn tự nhiên nghiêm túc cũng lúng túng, cười gượng: “Không sao, ta cũng chỉ đùa thôi. Thân phận ngươi cao quý, hẳn phải kết thân với người môn đăng hộ đối.”

Tống Ngạn Chương thấy thần sắc y thoáng buồn, lòng ngổn ngang.

Khi y uống rượu cười nói thật rạng rỡ làm sao. Hắn không thể ngăn lòng mình rung động chìm đắm. Dù xuất thân không cao, không môn đăng hộ không đối, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tống Ngạn Chương đã nghĩ: Nếu người ta cưới chính là Liễu Tương Du, thì tốt biết bao!

Đêm nay gặp được Liễu Tương Du, biết rõ sẽ không có kết quả, mà lòng vẫn xao động.

“Liễu Tương Du, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.” Tống Ngạn Chương nói.

Liễu Tương Du khẽ mỉm cười: “Sẽ gặp. Kinh thành dù lớn, nhưng hữu duyên ắt tái ngộ.”

Tống Ngạn Chương xúc động, hành lễ cáo biệt: “Bảo trọng.”

Liễu Tương Du cũng thi lễ: “Tống nhị công tử cũng bảo trọng.”

Tống Ngạn Chương dõi theo bóng y rời đi, áo choàng xám bạc trong màn sương mờ sáng tinh mơ càng thêm siêu phàm thoát tục, đúng như con người y giữa đám đông, nổi bật khiến người chẳng thể quên.

Hắn siết chặt tay, thầm nhủ: Về nhà nhất định phải nói với phụ thân, hủy hôn với nhà họ Vưu, cưới Liễu Tương Du làm nam thê. Dù phụ thân phản đối cũng quyết lấy bằng được người ấy.

Chỉ là người tính không bằng trời tính.

Dẫu hắn cố gắng đến nhường nào, vẫn không chống nổi sự trêu đùa của số mệnh.

Người hắn muốn, mối duyên hắn muốn – cuối cùng chỉ là một giấc mộng hoàng lương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play