Vốn dĩ trong lòng Liễu Tương Du tràn đầy kỳ vọng và thẹn thùng với đêm động phòng hoa chúc. Thế nhưng sau chuyện vừa rồi, y lại dâng lên vài phần sợ hãi đối với tân lang mới cưới này.
Khi Tống Ngạn Chương cởi áo trong của y ra, thân thể khẽ run lên, đôi mắt mờ sương ngập nước ngước nhìn nam nhân phía trên mình, vừa thẹn vừa rơi lệ, đôi môi hồng nhuận đầy đặn bị y cắn đến đỏ thắm mê người.
Tống Ngạn Chương kéo cổ áo y, cười khẽ: “Ngươi sợ gì chứ?”
Liễu Tương Du cúi đầu không dám nhìn hắn: “Ta... ta không sợ.”
Tống Ngạn Chương bật cười: “Ta đã nói, đừng nói dối trước mặt ta.”
Liễu Tương Du khẽ nâng hàng mi dài, ánh mắt chỉ lướt qua mặt hắn, giọng nhỏ như muỗi: “Ta… nghe nói sẽ rất đau…”
Tống Ngạn Chương hít sâu một hơi, liền cúi đầu hôn y.
Môi y thật mềm.
Tống Ngạn Chương không kiềm chế được cắn nhẹ hai lần, thấy y lại rụt vai run rẩy giống một con thỏ nhát gan yếu ớt, ngay cả hạ nhân cũng dám bắt nạt y. Là phu quân, hắn sao có thể nhịn được không khi dễ y đây?
Hắn tận hưởng đêm động phòng mình hằng mong mỏi suốt bốn năm qua, cũng tận hưởng Liễu Tương Du hắn nhung nhớ suốt bốn năm ấy. Hắn như đang phát tiết sự phẫn uất, lại như đang bày tỏ yêu thương với người trong lòng — phẫn uất vì nhân duyên đến muộn, cũng phẫn uất với chính mình năm xưa yếu đuối không quyết đoán. Nếu năm đó hắn sớm đưa ra lựa chọn, đâu đến nỗi lỡ mất bốn năm dài đằng đẵng.
Sau hai lần, Liễu Tương Du đã kiệt sức, còn Tống Ngạn Chương lại tinh thần sảng khoái. Hắn sai người mang nước nóng vào, ôm lấy Liễu Tương Du vào thùng nước, nhưng phát hiện y đã thiếp đi từ lâu. Đốt ngón trỏ tay phải của đối phương vẫn còn rớm máu — vết cắn do y chịu đựng để không cầu xin tha thứ.
Mỹ nhân này nhìn thì mềm yếu nhút nhát, không ngờ lại là người có cốt khí.
Tống Ngạn Chương lấy thuốc bôi cho y, cẩn thận băng bó lại rồi ôm người vào lòng say giấc.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Tương Du bị nóng mà tỉnh, cả người đang bị một cơ thể hừng hực hơi nóng ôm chặt. Nam nhân trước mặt trần truồng, ôm lấy y không buông, còn trên người y thì vương đầy dấu vết hoan ái từ đêm qua — vừa thê thảm vừa ngượng.
Y ngẩng đầu liền bắt gặp gương mặt Tống Ngạn Chương ở ngay trước mắt. Đối phương đang ngủ rất say. Lúc ngủ trông hắn không còn dáng vẻ hung hãn tối qua, sống mũi cao, hốc mắt sâu, nét mặt góc cạnh — lúc này lại như một hài đồng, thuần lương, không chút phòng bị.
Liễu Tương Du nhìn đến ngẩn ngơ, khẽ vươn tay chạm vào sống mũi, lại lướt qua môi hắn. Chính đôi môi này tối qua đã dây dưa triền miên với y, lưu lại vô vàn dấu tích. Khi đó đau đớn, giờ nhớ lại, lòng y vừa thẹn thùng vừa vui mừng. Cuối cùng y cũng đã gả cho người mình ngày đêm mong nhớ. Dù người kia đối xử ra sao, y cũng đã là chính thê, đời này sẽ cùng đối phương hoạn nạn cùng gánh, sống đến đầu bạc răng long.
Nghĩ đến đây, Liễu Tương Du khẽ bật cười, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
“Phu quân ngươi tuấn tú đến độ khiến ngươi sáng sớm đã bật cười sao?”
Tống Ngạn Chương bỗng mở miệng khiến Liễu Tương Du giật bắn mình, muốn lùi ra sau nhưng lại bị ôm chặt hơn, trán chạm ngay cằm hắn.
Y thu tay lại, xấu hổ hỏi: “Ngươi…. ngươi tỉnh từ lúc nào?”
Tống Ngạn Chương mở mắt: “Từ lúc ngươi lén chạm mũi ta.”
Liễu Tương Du trốn vào lòng hắn, mặt đỏ bừng, không biết nói gì.
Tống Ngạn Chương lại hỏi: “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Liễu Tương Du bị làm cho hoảng đã quên khuấy hắn hỏi gì, liền ngẩng đầu: “Câu hỏi gì vậy?”
Tống Ngạn Chương chọc nhẹ mũi y, giọng mang ý cưng chiều: “Trí nhớ kém thế? Ta hỏi, có phải vì phu quân ngươi tuấn tú nên mới nhìn đến ngẩn ngơ, còn bật cười?”
Liễu Tương Du lúc này mới nhớ tới lời trêu chọc của Tống Ngạn Chương, mặt càng đỏ hơn, lại chôn đầu vào ngực hắn im thin thít.
Tống Ngạn Chương nâng cằm y lên bắt y ngẩng đầu: “Nói đi.”
Liễu Tương Du khẽ cau mày, thầm nghĩ sao phu quân lại tự luyến như vậy, nhất định bắt người ta khen ngợi mới được. Đoạn bất đắc dĩ đáp: “Phải, phu quân ta rất tuấn tú, khiến ta vừa tỉnh đã bật cười, cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã gả cho người tốt.”
Tống Ngạn Chương sững người, vẻ kiêu ngạo ban nãy bỗng tan biến, buông tay ra: “Sao ngươi biết ta là người tốt? Chẳng lẽ chưa nghe những lời đồn bên ngoài sao?”
Ý hắn chính là tin đồn tối qua tiểu tư lan truyền, rằng nguyên phối phu nhân bị hắn hành hạ đến chết.
Liễu Tương Du lấy dũng khí ôm eo hắn, dịu dàng nói: “Đều là lời đồn thổi vô căn cứ cả. Ta đã gả cho ngươi, tất nhiên là tin ngươi. Sao lại tin những lời dèm pha vô căn cứ?”
Sắc mặt Tống Ngạn Chương dịu lại, dường như rất hài lòng với lời y, cúi đầu hôn nhẹ trán rồi nói: “Nếu ta nói những lời đó đều là thật thì sao?”
Tay Liễu Tương Du cứng đờ, vô ý siết mạnh eo hắn khiến Tống Ngạn Chương cau mày, bật cười khẽ: “Sao? Ngươi sợ rồi à?”
Liễu Tương Du chớp mắt, lại ôm chặt hắn hơn, vùi đầu vào hõm cổ: “Dù là thật, ta cũng không sợ.”
Tống Ngạn Chương hiếm khi dịu dàng vuốt lưng y. Hắn biết lời này là từ tâm can đối phương thốt ra. Chỉ là vì sao lại không sợ, hắn lại không biết.
Liễu Tương Du thấy hắn không nói gì, tưởng rằng hắn không tin mình, bèn ngẩng đầu nhìn: “Thật mà. Ta đã gả cho ngươi, chính là người của ngươi. Sống là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi. Dù có chết dưới tay ngươi, ta cũng không oán trách.”
Tống Ngạn Chương không đáp, chỉ ôm y chặt hơn.
Sau ngày thành thân, Tống Ngạn Chương dẫn Liễu Tương Du tới bái kiến trưởng bối. Sắc mặt phu thê Bình Nam Hầu ngồi trên cao vẫn không có vẻ dễ chịu, chỉ liếc xéo qua Liễu Tương Du.
Liễu Tương Du cung kính dâng trà rồi đứng sau lưng Tống Ngạn Chương không dám thở mạnh.
Tống phu nhân nói: “Dòng dõi Liễu gia vốn không xứng với Hầu phủ ta. Dù tục huyền thì cũng có nhiều khuê nữ thế gia muốn gả vào. Nhưng vì Chương nhi nhất định đòi cưới ngươi, chúng ta không sao lay chuyển được, cũng đành thuận theo. Coi như tổ tiên nhà ngươi tích đức mà có phúc lớn. Từ nay đã thành người của Hầu phủ, phải luôn nghĩ cho Hầu phủ, nghĩ cho Chương nhi. Dù ngươi là nam thê không thể sinh con dưỡng cái, cũng phải giữ trọn đức hạnh, đừng khiến Tống gia mất mặt, nghe rõ chưa?”
Lời này nói thẳng không nể nang, nghe thì là “dạy bảo”, thực chất là sỉ nhục. Nhưng ngày đầu sau thành thân, Liễu Tương Du cũng không thể cãi nhau phản bác bà bà mình, đành cúi đầu đáp: “Vâng, đa tạ mẫu thân chỉ dạy.”
Liễu Tương Du liếc sang Bình Nam Hầu Tống Quốc Chiêu, thấy mặt ông ta không chút biểu cảm, rõ ràng là đồng tình với phu nhân.
Thân phận thấp kém, y chỉ đành nuốt giận, thử liếc nhìn Tống Ngạn Chương nhưng chỉ thấy một gương mặt lạnh lẽo như tượng đá, dường nhu chẳng muốn nói giúp gì. Tim y thắt lại, bỗng chốc thấy tủi thân vô cùng, đành siết chặt nắm tay lặng lẽ hành lễ.
Lúc này, trưởng tử Tống gia — Tống Ngạn Trinh ngồi bên cạnh phu thê Bình Nam Hầu nói: “Mẫu thân, con thấy Tương Du hiền lành ngoan ngoãn rất hợp với nhị đệ. Trước kia tuy Vưu thị xuất thân danh môn nhưng tính tình kiêu căng, phu thê bất hòa khiến bên ngoài lắm lời đồn đãi vớ vẩn. Nay Tương Du tính tình ôn hòa, phu phu chắc chắn hòa thuận. Tuy xuất thân thấp nhưng cũng không sao, chỉ cần nhị đệ thích là được, mẫu thân thấy phải không?”
Tống phu nhân hừ lạnh: “Trinh nhi nói cũng có lý. Ngươi quả thực ngoan ngoãn dịu dàng. Thôi thì về sau hầu hạ phu quân cho tốt, Tống gia ta cũng không kỳ vọng gì hơn ở ngươi.”
Tống Ngạn Trinh là đại ca Tống Ngạn Chương, cũng là thế tử phủ Bình Nam Hầu, lớn hơn hắn 7 tuổi, hiện đang làm quan ở Binh Bộ. Trái với tiếng xấu của Tống Ngạn Chương, gã lại nổi danh là nhân hậu, nghiêm cẩn, có tiếng tốt trong triều. Hai huynh đệ tuy có dáng người, tướng mạo tương tự nhau nhưng tính cách lại khác một trời một vực.
Thê tử gã là Ngu thị bước lên, thân thiện kéo tay Liễu Tương Du: “Đệ muội mới vào phủ chắc còn nhiều điều chưa quen. Phụ thân và mẫu thân tuy nghiêm khắc nhưng cũng là vì lo cho các ngươi, sau này đệ muội sẽ hiểu. Nếu sau này ở trong phủ có yêu cầu gì, hay hạ nhân không nghe lời, cứ nói với ta — ta thay ngươi xử lý.”
Liễu Tương Du lẳng lặng rút tay lại, hành lễ: “Đa tạ thế tử phi.”
Ngu thị cười: “Gọi thế tử phi gì chứ, khách sáo quá. Từ nay đều là người một nhà rồi, gọi ta là đại tẩu là được.”
Tương Du cúi đầu: “Vâng, đại tẩu.”
“Ừ, như vậy mới đúng!” Nguthị cười vui vẻ, trông có vẻ dễ gần.
Liễu Tương Du lần đầu ở Tống gia gặp người thân thiện cũng bớt đề phòng, mỉm cười đáp lại. Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tống Ngạn Chương đứng phía sau Ngu thị trừng mắt nhìn mình, y vội cúi đầu, không biết mình đã làm gì sai.
Sau khi bái kiến xong, hai người rời chính viện. Sắc mặt Tống Ngạn Chương vẫn khó coi. Liễu Tương Du liếc nhìn hắn không dám hỏi, đến khi sắp ra khỏi cổng lớn mới dám kéo tay áo hắn: “Phu quân, vừa rồi ta có nói gì sai sao?”
Tống Ngạn Chương chỉ liếc y, cau mày.
Liễu Tương Du nghiêm túc nói: “Nếu ta làm sai, ngươi cứ nói, ta sẽ sửa.”
Tống Ngạn Chương nói: “Dù ngươi là nam thê thì cũng là nam nhân. Nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu chưa?”
Liễu Tương Du thầm nghĩ: quả nhiên là chuyện Ngu thị kéo tay mình, y cũng biết điều đó không ổn nhưng Ngu thị hành động đột ngột nên y chẳng kịp tránh, hóa ra Tống Ngạn Chương quả thật vì thế mà không vui.
“Ta hiểu rồi, sau này sẽ chú ý.”
Tống Ngạn Chương nhìn y: “Nhớ kỹ lời ta dặn, cách xa đại ca và đại tẩu ta một chút.”
Liễu Tương Du khó hiểu: “Vì sao? Ta thấy bọn họ rất hòa nhã.”
Tống Ngạn Chương chậc một tiếng, trừng mắt với y. Liễu Tương Du lập tức im bặt.
“Phu quân nói gì, ngươi cứ nghe theo là được, sao thắc mắc lắm thế?” Tống Ngạn Chương đi được vài bước thì nói tiếp, “Ta phải đến phủ nha, ngươi ngoan ngoãn ngồi ngốc ở nhà, đừng gây chuyện.”
Tương Du hỏi: “Phu quân muốn ăn gì tối nay? Ta làm cho ngươi.”
Tống Ngạn Chương không đáp, rảo bước ra cổng. Tương Du đứng trong sân nhìn bóng lưng hắn, lòng lại dâng lên một tia uất ức — sáng nay còn âu yếm mặn nồng, giờ đã trở mặt lạnh lùng. Đúng là một kẻ vui buồn thất thường.
Tống Ngạn Chương ra đến cửa lớn lại dừng bước. Liễu Tương Du tiến lên hai bước, tràn đầy hy vọng nhìn theo.
Tống Ngạn Chương không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Rượu giấm xào thận trắng.” Rồi sải bước rời đi.
Tương Du đứng sững tại chỗ, tim bỗng đập thình thịch. Món ấy — là món họ cùng ăn trong lần đầu gặp gỡ.
Thì ra hắn vẫn nhớ!
Hóa ra hắn vẫn còn nhớ rõ mình!
Hắn chưa từng quên lần đầu tiên gặp gỡ của hai người!