Kể từ cái ngày Vi An tình cờ giúp đỡ Lâm Dạ — một tên học sinh lớp khác bị vấp ngã nơi hành lang vắng, cậu vẫn không nghĩ gì nhiều. Chỉ là tiện tay, không đến nỗi để bụng. Nhưng Vi An không ngờ, sau hôm đó, ánh mắt của kẻ ấy như cái bóng, cứ luẩn quẩn quanh mình.
Ban đầu là vài lần “vô tình” gặp nhau dưới cầu thang. Rồi lại là lúc Vi An đang rút nước ở hành lang thì thấy có bóng người chớp nhoáng lướt qua. Rõ ràng là tránh né. Lâu dần, Vi An bắt đầu có cảm giác không ổn.
Cậu vốn không thích mấy kẻ âm thầm lén lút, càng không thích ai cứ lẽo đẽo theo dõi mình.
Vi An là kiểu người ngay thẳng, có gì thì nói thẳng mặt. Vậy nên đến lần thứ ba cậu nhận ra có người theo dõi mình từ cuối hành lang phía sau, cậu dứt khoát quay người lại, bước nhanh về phía đó.
Lâm Dạ — đúng là hắn. Gã ngây người một thoáng khi thấy cậu chủ động tiến đến, toan quay người bỏ đi, nhưng Vi An đã kịp thời cản lại.
“Đứng lại.”
Giọng Vi An bình tĩnh nhưng cứng rắn, không mang theo cảm xúc gì đặc biệt. Chỉ là một mệnh lệnh thẳng thắn.
Lâm Dạ đứng khựng lại, quay người với gương mặt có chút xấu hổ. Cậu ta cao gần bằng Vi An, nước da trắng xanh, tóc đen rối nhẹ. Đồng phục mặc gọn gàng, cúc áo chỉnh tề — nhìn sơ qua không giống kiểu học sinh vô lễ, chỉ là... hơi kỳ quặc.
Vi An khoanh tay, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
Lâm Dạ không đáp.
“Cậu đứng đây, nhìn thẳng vào tôi mà nói chuyện.” Vi An hạ giọng, dằn từng chữ, ánh mắt vẫn như một lưỡi dao sắc, không chấp nhận kiểu úp mở lén lút.
Không gian yên ắng. Lâm Dạ bị ép nhìn vào cậu, ban đầu vẫn giữ bình tĩnh, nhưng chưa đến bốn phút, mặt hắn đã đỏ bừng lên.
Vi An hơi cau mày. Cậu thầm nghĩ: Ngại cái gì mà đỏ như trái cà chua thế kia? Đối phương chẳng lẽ nhát gan đến mức không dám nhìn thẳng?
Cậu không biết rằng, Lâm Dạ lúc này chẳng phải xấu hổ, mà là bị mùi hương trên người cậu mê hoặc đến phát điên.
Cậu không dùng nước hoa, chỉ có mùi hương nhàn nhạt từ dầu gội, áo sơ mi sạch sẽ phơi dưới nắng, và hương gió lành lạnh mỗi khi cậu đi qua. Nhưng với Lâm Dạ, thứ đó như thuốc gây nghiện. Khi bị ép đứng gần, lại còn phải đối diện gần thế, cậu ta suýt cắn trúng môi mình để kiềm chế cảm xúc.
Vi An không nhận ra. Sau khi cảm thấy không có câu trả lời nào tử tế, cậu khịt mũi khinh bỉ:
“Tôi ghét kiểu người rình mò sau lưng. Có gì thì nói thẳng. Nếu còn để tôi bắt gặp nữa, tôi sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu.”
Lời nói vừa dứt, Lâm Dạ cụp mắt. Không phản kháng, không giải thích, cũng không xin lỗi. Chỉ như thể đang cố kiềm chế cái gì đó.
Vi An hừ nhẹ một tiếng rồi quay đi.
Kể từ hôm đó, bên cạnh Vi An luôn xuất hiện một người nữa. Là vệ sĩ do gia đình sắp xếp — một thanh niên mặc đồ đen, ánh mắt lạnh như băng. Người này không nói nhiều, luôn giữ khoảng cách, nhưng từ khi có mặt hắn, Lâm Dạ không dám tới gần thêm lần nào.
Vi An cũng chẳng để tâm lắm. Cậu không thích sự bảo vệ thái quá, nhưng người này làm việc rất âm thầm, ít xuất hiện, nên cậu cũng không nói gì.
Nhưng Vi An không biết — ở một góc khuất nào đó, vẫn có một ánh mắt như bị thiêu đốt, đang nhìn theo mình.
Lâm Dạ không hề từ bỏ.