Từ sau buổi chiều hôm đó, Vi An vẫn thường cảm thấy ánh mắt ai đó bám riết phía sau lưng. Cậu vốn không quá cảnh giác, nhưng việc bị theo dõi dai dẳng như vậy khiến cậu dần không chịu nổi.
Một ngày, khi bước ra khỏi lớp học thêm, Vi An bất ngờ quay lại, tóm lấy cổ tay kẻ vừa trốn sau cột đèn.
“Ra đây.” Giọng cậu lạnh nhạt nhưng đầy uy quyền. Lâm Dạ khựng người, bị kéo ra dưới ánh đèn vàng nhạt. Cậu chậm rãi đối mặt, con ngươi lạnh lẽo như muốn xuyên thủng người đối diện.
“Làm gì mà phải rình rập?” Vi An khoanh tay, giọng khinh bỉ, “Nếu muốn nói chuyện thì đứng trước mặt tôi. Cái kiểu lén lút như chuột thế này tôi rất ghét.”
Lâm Dạ bị ép đứng đối diện dưới ánh sáng, mặt đỏ bừng lên, môi mím lại, mắt không biết nhìn vào đâu. Vi An nhìn thấy thế lại nghĩ: chắc ngại.
“...4 phút rồi.” Vi An liếc đồng hồ, nhàn nhạt buông một câu, “Cậu có gì muốn nói thì nói.”
Nhưng cậu không biết rằng, lúc này Lâm Dạ không thể thốt ra lời nào. Hắn như bị đầu độc, mùi hương dịu mát nhưng mềm mại trên người Vi An khiến hắn đầu óc trống rỗng, tim đập hỗn loạn. Một mùi hương như thể vừa nhẹ nhàng vừa chiếm hữu. Hắn đứng ngây người, như thể bị mê hoặc. Càng tiếp xúc gần, cảm giác ấy càng rõ nét.
Vi An nhíu mày, toan mở miệng thì phía sau cậu, một giọng nói u ám vang lên: “Cậu chủ, cần tôi tiễn người này không?”
Là vệ sĩ mới – một kẻ luôn im lặng, ít nói, lúc nào cũng lặng lẽ đi theo phía sau Vi An, có khí tức lạnh lẽo như bóng tối. Tên đó không bao giờ chủ động xen vào việc riêng của cậu, nhưng hôm nay lại đột nhiên lên tiếng.
Vi An nhìn Lâm Dạ, rồi gật đầu. “Tùy anh.”
Lâm Dạ bị đưa đi, nhưng từ hôm đó, hắn càng xuất hiện nhiều hơn – dưới hành lang lớp học, phía sau thư viện, đôi khi chỉ là bóng lưng thoáng qua nơi góc phố Vi An đi ngang.
Lúc đầu, Vi An còn lười quan tâm. Nhưng rồi... những chuyện nhỏ bắt đầu xảy ra.
Một ngày, có học sinh lạ đến định mượn vở của Vi An khi cậu vừa để lên bàn nghỉ ngơi. Người đó vừa mới vươn tay thì—rầm! Một âm thanh trầm đục vang lên.
Lâm Dạ đứng đó, mắt đỏ rực, tay vẫn đang bóp chặt cổ tay của người kia. Gân xanh nổi lên, giọng hắn trầm khàn: “Cậu ta không thích người khác chạm vào đồ của mình.”
Vi An lúc ấy vừa quay lại, liếc một cái liền hiểu mọi chuyện. Nhưng điều khiến cậu khó hiểu là... vì sao chỉ mới là cuốn vở? Mà Lâm Dạ lại phản ứng như thể người kia vừa đụng vào mạng sống của hắn?
Cậu bước tới, giọng bâng quơ: “Thả ra, Lâm Dạ.”
Người kia hoảng sợ rút tay về, còn Lâm Dạ thì quay sang nhìn Vi An. Lại là ánh mắt ấy – không phải ngượng ngùng, không phải lúng túng – mà là say mê điên dại, được ngụy trang bằng vẻ ngoan ngoãn.
Từ giây phút đó, Vi An bắt đầu nhận ra – cốt truyện tuy vẫn diễn ra bình thường, nhưng bên rìa, có một người đang không ngừng thay đổi quỹ đạo.
Một người cứ tiến tới gần cậu, từng chút một, từng ngày một—mà không hề lộ liễu.
____
Việc này chẳng ngăn được Lâm Dạ. Cốt truyện thế giới vẫn xoay đều, nhưng hành vi của Lâm Dạ lại càng lúc càng thái quá. Có một lần, khi một bạn nữ trong lớp mượn bút Vi An, Lâm Dạ đã giật lấy và ném thẳng xuống đất trước mặt cả lớp.
"Bút của Vi An, cô động vào làm gì?" – giọng nói không lớn, nhưng đầy đe doạ.
Vi An nghe tin này thì trầm mặc, cuối cùng chủ động đến tìm Lâm Dạ. Cậu bước tới, khoanh tay đứng trước mặt người kia:
“Cậu đang làm trò hề gì vậy? Có bệnh à?”
Lâm Dạ cúi đầu, toàn thân căng cứng. Cậu ta sợ hãi, không phải vì bị mắng, mà là vì lỡ để Vi An nhìn thấy bản tính méo mó của mình. Cậu ta sợ bị ghét, sợ Vi An rời đi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Dạ thậm chí nghĩ đến chuyện… giam cậu lại, để không ai khác có thể chạm vào Vi An.
Nhưng chính lúc ấy, Vi An lại khẽ bật cười:
“Nếu cậu còn như vậy, tôi chuyển lớp đấy.”
Lời nói nhẹ như mây nhưng rơi xuống lòng Lâm Dạ lại nặng như đá. Cậu ta khựng lại, cố nuốt xuống cảm giác muốn nổ tung, giọng khàn khàn:
“Xin lỗi… tôi… sẽ kiềm chế.”
Vi An lắc đầu, giơ tay gõ vào trán cậu ta một cái như với con chó làm sai, rồi quay lưng về lớp:
“Đồ ngốc.”
Buổi tối, sau khi học bài xong, Vi An vô thức nhìn ra cửa sổ căn chung cư mà nhà cậu đang cho thuê. Dưới tầng, sau gốc cây xanh ngoài vỉa hè, vẫn là bóng dáng quen thuộc – kẻ ngốc nghếch đó, đứng lấp ló, mắt dõi lên tầng cao nơi ánh đèn trong phòng cậu vẫn sáng.
Vi An nhức nhức lông mày.
“Vẫn chưa chán sao?”