Thư viện nằm cuối con đường rợp bóng cây phượng, nép mình giữa khuôn viên đại học như một góc trốn tạm khỏi thế giới vội vã. Những ngày đầu mùa hạ, lá chuyển xanh sẫm, không khí oi ả như muốn nuốt chửng thời gian. Nhưng với Lê Hân, nơi đây lại giống như chiếc hộp nhỏ giữ lại khoảng lặng cuối cùng của cô giữa nhịp sống hỗn loạn.
Cô gái ngồi ở góc gần cửa sổ, lưng tựa vào tấm kính lớn, ánh sáng rọi vào mái tóc nâu uốn nhẹ khiến nó như có màu mật ong. Trên bàn là quyển sách bìa mềm, giấy hơi vàng cũ kỹ, không có tựa, không có tên tác giả, chỉ có một ký hiệu nhỏ như vết mực nhòe ở góc dưới.
“Chị đọc thử đi, lạ lắm, em mới mượn trong kho cũ.” – Giọng con bé em vẫn còn văng vẳng trong đầu.
Lê Hân ban đầu chỉ cầm lấy như một cách chiều lòng, nào ngờ vừa lật vài trang lại không dừng được nữa. Những con chữ trong sách không hoa mỹ, nhưng cứ kéo người ta trượt theo như một sợi chỉ mỏng mà chắc.
Câu chuyện kể về giới giải trí, nơi mà ánh đèn sân khấu chỉ là mặt nạ cho sự bon chen và tàn nhẫn phía sau. Có một nhân vật phụ tên An Trạch, là tiểu lưu lượng – tức một ngôi sao nam trẻ tuổi, nổi bật nhưng thiếu nền tảng. Cậu xuất hiện thoáng qua trong vài chương đầu, sau đó bị hãm hại, dính vào scandal chất cấm, rồi chết trong tù một cách thê thảm. Không ai thương tiếc, chẳng ai minh oan. Nhân vật chính trong truyện thậm chí cũng chỉ nhắc đến cậu một lần rồi quên bẵng.
Ấy vậy mà… Lê Hân lại bị ám ảnh bởi cái tên ấy.
Cô lật tiếp. Trang 107.
An Trạch đứng trước cánh cửa phòng thẩm vấn, ánh mắt cậu đờ đẫn, môi tím tái vì không chịu được áp lực.
Trang 108.
Cậu cười nhạt, “Mấy người nghĩ một thằng rác rưởi như tôi đáng để bận tâm sao?”
Trang 109.
“Cậu ta chết trong tù lúc 2 giờ sáng. Bị lên cơn co giật vì cai nghiện đột ngột…”
Lê Hân khựng lại. Tay cô lạnh toát. Trái tim như có thứ gì đó vừa bị giằng xé, như thể cô đã tận mắt chứng kiến cảnh đó, như thể cô nợ người trong truyện một lời cứu vớt.
“Làm sao mà lại…?” – Cô khẽ thì thào, nhíu mày nhìn xuống chữ in.
Và rồi, trang 110 trắng toát.
Không có chữ. Không một hàng. Không kết thúc.
Lê Hân cảm thấy kỳ lạ. Cô vuốt nhẹ ngón tay lên giấy, thì phát hiện… một dòng nhỏ mờ ảo dần hiện ra, giống như khi dùng bút nhiệt viết trên giấy rồi hơ lửa.
> “Bạn muốn viết lại đoạn kết này không?”
Cô tròn mắt. Chữ không rõ ràng, chỉ là bóng mờ của mực, như không tồn tại thật.
> “Nếu có thể bước vào truyện một lần, bạn sẽ làm gì để thay đổi?”
Cô bật cười, có phần mỉa mai chính mình.
“Như trò ảo thuật rẻ tiền ấy.”
Thế nhưng… đúng lúc ấy, cô nghe thấy giọng nói ai đó vang lên – không lớn, nhưng như vọng từ phía sau gáy:
> “Nếu em không làm gì… thì ai sẽ làm?”
Lê Hân giật mình quay lại. Không một ai.
Chỉ có ánh sáng chạng vạng từ khung cửa sổ trải dài trên nền nhà, như một dòng sông lặng lẽ. Ngoài kia, trời chuyển màu tím xám. Tiếng gió hất nhẹ vào tấm kính, phát ra tiếng rè rè như thì thầm.
Cô đứng bật dậy, định đặt quyển sách lại lên kệ.
Nhưng cơ thể chợt loạng choạng. Mắt tối sầm.
Mùi giấy cũ, mùi gió, tiếng ồn ào của sân trường xa xa, tiếng còi xe, tiếng lá cây… tất cả như bị cuốn trôi về phía sau.
Rồi bóng tối ập đến.
---
…
Khi Lê Hân mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là ánh đèn mờ vàng trên đầu. Cô đang nằm trong một chiếc ghế sofa dài, mềm nhưng cũ kỹ. Không gian xung quanh lạ lẫm, sang trọng nhưng lại có nét giả tạo – giống như… phòng chờ của một công ty giải trí.
Trước mặt cô là một chồng tài liệu, và một bảng tên nhỏ:
> “Lục Hân – trợ lý nghệ sĩ cấp thấp.”
Cô chớp mắt. Ngẩng đầu lên, nhìn vào tấm gương trên tường.
Người trong gương là cô – nhưng trang điểm đậm hơn, tóc xoăn nhẹ, mặc sơ mi trắng và chân váy đen. Trên tay có đeo bảng nhân viên.
Chính là cô… nhưng cũng không hẳn là cô.
Điện thoại trên bàn rung nhẹ. Màn hình hiển thị một dòng tin nhắn:
> “Hôm nay nhớ đi đón An Trạch từ phim trường về. Cậu ta lại gây chuyện rồi, cẩn thận đấy.”
Lê Hân cứng người.
An Trạch.
Cái tên ấy – đã từ trang sách bước vào thế giới của cô.
---
Hết chương 1