Buổi sáng mùa thu, ánh nắng như dịu lại dưới những tán cây ngọc lan ven đường. Thành phố này không quá ồn ào, cũng không quá trầm mặc – cứ như thể luôn cố gắng giữ một nhịp thở nhè nhẹ, không nhanh không chậm, vừa đủ để một người lặng lẽ tồn tại mà không bị phát hiện.

Vi An ngồi ở ghế đá cạnh cổng trường, đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào một dòng tin tức trên điện thoại nhưng rõ ràng chẳng chú ý vào nội dung. Cậu đang nhớ tới một chuyện – hoặc có lẽ là một người.

Cái tên “Lâm Dạ” xuất hiện lần đầu tiên trong đầu cậu vào một buổi chiều gần như chẳng có gì đặc biệt. Khi đó, Vi An vừa đi học thêm về, trời đổ mưa, và cậu thấy một thiếu niên ngồi trong ki-ốt điện thoại công cộng bỏ hoang, áo sơ mi ướt đẫm, ngón tay siết chặt quai ba lô rách mép. Cậu ấy có vẻ bị thương, hoặc ít nhất là đang run.

Vi An ban đầu chỉ định lướt qua. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, cái gì đó khiến cậu dừng bước. Không phải là ánh nhìn cầu cứu – Lâm Dạ không tỏ ra yếu ớt, càng không có vẻ gì là muốn nhờ vả. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến người ta khó mà làm ngơ.

Cậu đưa cho Lâm Dạ một chiếc ô, kèm theo chai nước và một chiếc khăn giấy. Sau đó rời đi, không hỏi tên, cũng chẳng mong gặp lại.

Ấy thế mà chỉ một tuần sau, cậu bắt gặp người đó… ở ngay đối diện lớp học thêm.

Lúc đầu Vi An tưởng là tình cờ. Nhưng rồi dường như chỗ nào cậu đi qua, Lâm Dạ cũng “tình cờ” xuất hiện. Dưới tán cây trước cổng trường. Bên kia đường đối diện hiệu sách. Trong khuôn viên thư viện thành phố.

Không nói chuyện. Chỉ đứng cách vài mét. Quan sát.

Lâm Dạ luôn khoác áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai sụp xuống, mắt đen như mực, nhìn thì tưởng hờ hững, nhưng nếu ai để ý kỹ sẽ thấy… ánh mắt ấy không đơn thuần là nhìn – mà là dõi theo. Lặng lẽ. Tĩnh tại. Nhưng có gì đó giống như bóng tối cứ trườn đến chậm rãi.

Vi An không phải người yếu tim. Cậu thông minh, sắc sảo và đủ kiên nhẫn để phân biệt giữa tò mò và đeo bám. Nhưng cái cách Lâm Dạ xuất hiện rồi biến mất, chẳng nói chẳng rằng, khiến cậu không khỏi để ý.

Cậu thử đi lối khác. Lâm Dạ vẫn xuất hiện. Thử giả vờ không mang ô. Lâm Dạ đưa cho một cái ô xanh rêu giống hệt ô cậu từng đưa hắn. Nhưng vẫn không mở miệng.

Lạ thật. Không giống như theo đuổi, cũng chẳng giống muốn làm quen. Mà giống như… đang âm thầm ghi nhớ sự tồn tại của cậu.

Vi An từng kể chuyện này cho một người bạn thân – chỉ là kể chơi, không nói rõ chi tiết. Cậu ấy cười ha hả, bảo Vi An có "fan cuồng". Nhưng trong lòng Vi An, cậu không thấy sợ, cũng không thấy thích. Chỉ có cảm giác như đang bước vào một ván cờ mà mình chẳng hề hay biết.

Gia đình Vi An có điều kiện. Ba mẹ đều làm trong ngành xây dựng, kiến trúc, không quá giàu có nhưng đủ để con trai mình sống ung dung. Cậu không thiếu tiền, không thiếu sách, cũng chẳng thiếu bạn bè. Nhưng Vi An là kiểu người không dễ thân với ai. Cậu biết cách giữ khoảng cách, ngay cả với người luôn mỉm cười thân thiện.

Chỉ riêng Lâm Dạ – kẻ không mỉm cười, cũng không chủ động – lại khiến cậu bắt đầu chú ý.

Có lần Vi An thử hỏi thẳng:

– Cậu đi theo tôi à?

Lâm Dạ im lặng một lúc lâu. Rồi mới chậm rãi nói:

– Không. Chỉ là đi ngang qua thôi.

Câu trả lời vô thưởng vô phạt. Nhưng giọng nói ấy, cậu nhớ rõ – không giống người đang nói dối, mà giống người không cho phép mình nói thật.

Cứ thế, mối dây liên kết mỏng manh được hình thành. Không ai chủ động phá bỏ. Và cũng không ai tiến nhanh hơn một bước. Nhưng Vi An bắt đầu nhớ – mỗi khi ra ngoài, ánh mắt đầu tiên luôn là tìm kiếm một bóng áo khoác đen giữa dòng người.

Dù cậu không muốn thừa nhận điều đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play