Lê Hân gặp An Trạch lần đầu tại phim trường phía Tây thành phố, nơi ánh nắng như thiêu rụi cả mặt đất bê tông và các nhân viên chạy qua chạy lại như đang ở chiến trường. Cậu ngồi vắt chân lên ghế đạo diễn, mái tóc rối, áo sơ mi rộng hững hờ lộ xương quai xanh, tay cầm một chai nước ngọt chưa mở nắp.

Cậu nhìn cô, không ngẩng đầu, chỉ là một liếc xéo – ánh nhìn đầy phòng bị. Như thể đang chờ cô nói gì đó rồi sẽ cười lạnh đáp trả.

“Trợ lý mới à?” – Giọng cậu khàn khàn, đầy mệt mỏi.

Lê Hân đứng ngây người ba giây, rồi gật đầu. Trong khoảnh khắc, cô hiểu vì sao cậu từng bị cả thế giới quay lưng. Không phải vì cậu yếu đuối hay xấu xa, mà vì ánh mắt ấy – luôn đặt mọi người vào khoảng cách xa hơn với bản thân. Không ai muốn ở gần người giống như một vùng xám của thế giới.

Nhưng chính từ cái nhìn ấy, cô đã bước đến gần hơn.

Và từ cái ngày đầu tiên đó, số phận của cả hai bắt đầu thay đổi.

 

---

Trở về với thế giới thật – nơi chẳng có ánh đèn sân khấu hay bất kỳ tiểu lưu lượng nào – là một chiều muộn yên ắng trong khu dân cư nhỏ.

Vi An ngồi trên ban công tầng hai, tay cầm quyển sách không đề tựa, lật qua lật lại mấy trang cuối.

Cậu im lặng, ánh mắt nửa tập trung, nửa lơ đãng. Tiếng ve kêu râm ran từ khu vườn nhỏ sau nhà, cùng tiếng leng keng của xe bán kem xa xa, khiến khung cảnh trở nên lạ lùng – quá yên bình để phù hợp với tâm trí đang dậy sóng.

Cậu vừa đọc xong truyện.

Chuyện về một cô gái tên Lê Hân xuyên vào tiểu thuyết, cứu một ngôi sao sắp chết, rồi rời đi khi tình cảm vừa kịp nhen nhóm.

Ban đầu, Vi An tưởng đó là truyện tình cảm thường thấy. Nhưng rồi càng đọc, cậu càng thấy rùng mình.

Không phải vì lời văn. Mà vì những chi tiết trùng hợp một cách vô lý.

Một buổi phỏng vấn bị hủy vì tai nạn xe – y hệt như hôm qua mẹ cậu kể chuyện bên công ty đối tác.

Một buổi tiệc tại khách sạn Phong Châu – giống hệt thiệp mời người bạn thân mới gửi.

Thậm chí… cái tên An Trạch, cậu từng nghe ai đó nhắc tới trong một chương trình âm nhạc đang nổi gần đây. Nhưng trên mạng chẳng có bất kỳ ca sĩ thật nào trùng tên. Dường như… cái tên đó vừa tồn tại, vừa không tồn tại.

Vi An đặt quyển sách xuống, đứng dậy.

Cậu không mê tín. Nhưng cậu rất giỏi ghi nhớ.

Và từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Vi An thấy đầu óc mình hỗn loạn như bây giờ.

---

Hôm đó, tại khách sạn Phong Châu.

Vi An không thích những buổi tiệc. Đặc biệt là loại tiệc mà người ta phải đến chỉ vì nể mặt ba mẹ, rồi cười gượng với những người không hề nhớ tên mình.

Nhưng cậu vẫn đi. Bạn thân kéo, gọi là “đi chơi cho vui”.

Cậu khoác chiếc áo khoác đen mỏng, sơ mi trắng, tóc cắt gọn, bước giữa sảnh tiệc như thể đang đi trên sân khấu tĩnh lặng. Không ai để ý đến cậu – một người bình thường, không đặc biệt – chỉ có ánh mắt quan sát lạnh nhạt như thấy xuyên qua mọi thứ là không thể giấu được.

Khi đám bạn cười đùa gần quầy buffet, cậu lặng lẽ bước sang phía góc phải – nơi ánh sáng ít hơn, ít người tụ tập hơn.

Và ở đó, Vi An nhìn thấy một cảnh khiến cậu dừng bước.

Một người đàn ông trung niên, bụng phệ, vest đen đắt tiền, đang đưa ly rượu cho một cậu thiếu niên trạc tuổi mình. Cậu kia hơi gầy, mặc sơ mi trắng, tóc đen rối nhẹ, mặt vẫn còn non.

Góc nhìn của Vi An hơi lệch, nhưng đủ thấy cậu thiếu niên đó hơi lùi bước, tay cầm ly mà ngón tay run nhẹ.

“Uống đi, không có gì đâu.” – Giọng gã đàn ông nhỏ nhẹ, như rót mật.

Vi An cau mày.

Thay vì quay đi, cậu bước thẳng tới. Dứt khoát. Không nói vòng vo.

“Tránh ra.” – Cậu lạnh nhạt nói, giọng không lớn, nhưng sắc như dao.

Gã đàn ông nhìn lên, hơi sững lại vì vẻ bình tĩnh của cậu trai mới đến. “Cậu là ai? Việc của tôi, cậu xen vào làm gì?”

Vi An nhìn thẳng, đôi mắt đen trầm, không gợn cảm xúc:

> “Ông đang ép một cậu nhóc uống rượu giữa nơi công cộng. Chưa nói đến luật, chỉ nói đến tư cách thôi – ông cũng không có.”

 

Gã đàn ông bực lên, định phản pháo, nhưng ánh mắt của Vi An khiến hắn nghẹn lời.

Sau vài giây ngập ngừng, hắn khịt mũi, ném ánh nhìn khinh khỉnh rồi bỏ đi.

Còn cậu thiếu niên kia… vẫn đứng im, không nói gì.

Vi An liếc qua: “Ổn chứ?”

Thiếu niên kia mím môi, rồi nhỏ giọng hỏi:

> “Tên cậu là gì?”

Vi An hơi bất ngờ, nhưng đáp luôn:

> “Vi An.”

Cậu chẳng nghĩ ngợi, cũng chẳng thấy cần thiết phải ở lại lâu hơn. Quay gót, cậu rảo bước về phía đám bạn.

Nhưng cậu không biết, phía sau, cậu thiếu niên đó vẫn đứng yên rất lâu. Ánh mắt nhìn theo cái bóng áo đen kia – vừa lạ lẫm… vừa như quen thuộc từ rất lâu rồi.

---

Tối hôm đó

Vi An nằm trên giường, mở lại quyển sách.

Có một dòng mới xuất hiện nơi trang cuối, nơi hôm trước còn trắng tinh:

> “Người bước ra khỏi truyện, tên là gì?”

Cậu sững người.

Gió ngoài cửa sổ lùa vào, làm tờ giấy mỏng lay động.

Vi An nhìn thấy mình phản chiếu trong gương, và lần đầu tiên tự hỏi:

> “Mình đang là người đọc truyện…

Hay là nhân vật được người khác viết ra?”

---

Hết chương 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play