Trận tập kích chỉ diễn ra trong vòng mười lăm phút. Nhưng tàn khốc và đẫm máu như một cơn bão quét qua lòng đất.
Mười lăm phút — quá ngắn để kịp gọi là chiến tranh. Nhưng quá dài để gọi là tai nạn.
Người ta vẫn nghĩ tận thế đến từ bầu trời, từ sóng thần, núi lửa, hay băng giá. Nhưng không ai chuẩn bị trước cho ngày những người từng là đồng loại lại chĩa vũ khí vào nhau — vì một túi gạo, một cái chăn, hay chỉ là một bữa cơm nóng.
Trong bóng tối nhập nhòa của khói và tiếng thét, hai bà mẹ trẻ vừa sinh con hơn một tháng không kịp chạy thoát. Họ đang ở khu hậu sản, gần kho thuốc. Khi nghe tiếng người gào xông vào, họ chỉ kịp ôm con úp vào lòng.
Một người trúng mảnh gỗ bay, đâm sâu vào ngực. Cô ấy chết trước khi kịp gọi tên đứa bé. Người còn lại gục xuống vì bị đá trúng đầu, bất tỉnh. Con cô — một đứa bé trai mới sáu tuần tuổi — bị thương ở tay, máu nhuộm cả tấm khăn quấn.
Bé không khóc. Chỉ run run như một cành cây nhỏ trước gió.
Ông Tòng, người già gan góc nhất trong căn cứ, bị thương ở vai khi dùng thân mình che chắn cho bé Mây. Vết rựa chém rạch một đường sâu gần đến xương bả vai. Máu chảy xuống cánh tay, nhưng ông vẫn cắn răng, chống gậy chiến đấu, không lùi nửa bước. Ánh mắt ông đầy lửa — như muốn truyền ngọn lửa đó cho cả thế hệ sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT