Buổi sáng hôm sau, lòng đất vẫn còn âm ấm từ đêm cháy. Mùi tro vụn, dầu cháy và mồ hôi vẫn lẩn khuất trong từng khe đá. Không ai hát ru trẻ. Không ai cười. Không ai nói về Lễ hội Bóng Tối vừa qua như thể đó là chuyện của một kiếp khác.
Nhưng họ vẫn thức dậy. Họ vẫn gánh nước, vẫn kiểm kê lương thực, vẫn nhấc những viên đá nặng để lấp lại phần kho bị thiêu rụi.
Và rồi — An Nhiên bước lên giữa khoảng sân lớn trung tâm. Nơi đó từng được dùng làm sân chơi cho trẻ con, nay đã trở thành nơi triệu tập.
Cô mặc một chiếc áo khoác dày màu nâu, khuôn mặt không trang điểm, mắt thâm quầng vì mất ngủ.
Giọng cô vang lên, không cao, không lạnh, nhưng đủ để ai cũng nghe thấy:
— “Chúng ta đã tha thứ. Và chúng ta đã phải chôn người nhà của mình hôm qua.”
Không ai nhúc nhích. Tiếng khóc của một đứa trẻ đâu đó vọng lại như phụ họa cho câu nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT