Cái nóng rát bỏng lùa vào buồng phổi như ngọn lửa vô hình.
Bầu trời bị nung đến đục ngầu, không còn sắc xanh nào sót lại. Trên mặt đất, từng mảng rừng cháy thành tro, từng con đường nứt toác như vết thương lâu ngày không được khâu vá. Trái đất giống như một lồng hấp khổng lồ, mà con người là thứ đang bị hấp chín dần dần trong đó.
An Nhiên loạng choạng bước giữa mảnh đất cháy sém, lòng bàn chân bỏng rát, da nứt nẻ, môi khô đến mức không thể bật máu nữa. Mỗi bước đi là một nỗ lực chống lại tử thần. Cô ôm chặt ba lô rách nát, như thể trong đó còn chút niềm tin mong manh.
Chỉ còn một thứ: chai nước cuối cùng.
Không, không phải của cô.
Là của mẹ cô – người đã liều mạng giấu kín, chắt chiu từng giọt suốt hành trình di tản, dù chính bà đã kiệt sức từ trước. Cái ngày bà ngã xuống, tay vẫn ôm chai nước ấy, vẫn nhìn An Nhiên và thì thầm:
“Giữ lấy… cho con… nếu mai kia đến được biển…”
An Nhiên đã hứa.
Nhưng giờ đây… chai nước ấy đang nằm trong tay người khác.
Khánh – bạn trai cô. Người từng ở bên cô suốt những năm tháng tận thế. Người từng nắm tay cô giữa những đêm lạnh băng. Người từng ôm cô nói “Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại”.
Trang – bạn thân cô từ thời trung học. Người cùng chạy trốn, cùng ăn chung hộp lương khô cuối cùng, cùng che lưng cho nhau trong một trận cướp kho lương thực.
Họ – giờ đang đứng trước mặt cô. Cả hai. Tay trong tay. Sau lưng là vùng đất chết mênh mông, trước mặt là vực sâu hoang hoải, và An Nhiên đứng ở giữa – kiệt sức, bẩn thỉu, nhưng mắt vẫn chưa mất đi tia sáng cuối cùng.
– Trả lại cho tôi. – Cô nói khẽ, giọng đã khản đặc.
Khánh nhếch môi:
– Em nghĩ chúng ta còn cơ hội đến biển à? Em nghĩ em còn sống nổi sao?
Trang siết tay quanh chai nước, ánh mắt không còn nhu mì như năm xưa nữa. Giọng cô ta bình thản:
– Tớ xin lỗi, Nhiên. Nhưng đến lúc này, mỗi giọt nước đều là mạng sống. Cậu không còn ai, không còn gì. Cậu chỉ kéo tụi tớ chết cùng.
An Nhiên lặng người.
Hóa ra… đây là lý do.
Tất cả những tình nghĩa, những lần cô nhường nhịn, che giấu chuyện họ gian díu sau lưng cô, bao che cho họ trước sự nghi ngờ của mẹ… chỉ đổi lại một câu:
“Cậu chỉ kéo tụi tớ chết cùng.”
Một nỗi buốt lạnh tràn vào tim cô – không phải vì cái chết đang tới gần, mà vì cô đã nhìn nhầm người quá lâu.
– Chai nước đó… là mẹ tôi giữ lại. Bằng cả mạng sống của bà. – An Nhiên thì thầm – Các người không thấy xấu hổ à?
Khánh khẽ bật cười:
– Mạng sống của bà ta đổi lại chai nước. Chúng tôi sẽ dùng nó sống tiếp. Còn em, tôi chỉ có thể xin lỗi….
Câu nói như nhát dao cuối cùng.
Trang không nói gì. Nhưng cái cách cô ta nắm tay Khánh, né tránh ánh mắt An Nhiên… là đủ hiểu.
An Nhiên lùi lại một bước. Mắt cô nhìn xuống đôi giày rách, gót chân dính máu, bàn tay cháy nắng. Nhìn chính mình – nhìn một An Nhiên đã không còn gì – không mẹ, không người thân, không niềm tin.
Nhưng điều khiến trái tim cô nhói buốt… lại không phải nỗi đau mất mát. Mà là sự hối hận.
“Giá như mình tin mẹ sớm hơn…
Giá như mình không bênh vực họ…
Giá như mình cắt đứt từ ngày đầu tiên nhận ra có gì đó không đúng…”
Cô đã sống quá lâu trong một thứ gọi là “tình thân”, “tình yêu”, đến mức lầm tưởng sự im lặng của mẹ là định kiến, ánh mắt của bà là thành kiến, và những cảnh báo là ghen tuông vặt vãnh.
Cô đã bảo vệ người sai, nhiều năm liền.
Giờ, chẳng còn gì để sửa sai nữa.
Khánh giơ khẩu súng lên.
– Tạm biệt, An Nhiên. Nếu có kiếp sau… hy vọng em học được cách chọn người.
An Nhiên không khóc. Không run. Chỉ nhìn thẳng vào họ.
“Nếu có kiếp sau… tôi sẽ bảo vệ những người tôi yêu bằng tất cả những gì mình có.
Tôi sẽ không để ai phải chết thay tôi. Không một ai…”
Tiếng súng vang lên.
Cô ngã xuống.
Thế giới sụp đổ.
Tối đen. Rồi trắng lóa.
Một vùng ánh sáng mờ ảo, vô thực, lặng im như khoảng chân không giữa vũ trụ. Không còn hơi nóng. Không còn vết thương. Không còn xác người, mùi thịt cháy, khói bụi, hay phản bội.
Chỉ có một câu nói như vọng lại từ chính bên trong cô:
“Con gái à… quay về đi…”
Và cô mở mắt.
Căn hộ penthouse quen thuộc. Sàn nhà sạch sẽ, ánh nắng sớm len qua rèm cửa. Ngoài ban công, vài chậu lavender vẫn tươi tốt. Chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy:
18 tháng 6.
Cô ngồi bật dậy, ôm lấy ngực thở hổn hển. Trên tay cô – làn da không còn cháy sém, không còn phồng rộp, lành lặn, mềm mại.
Môi cô run run, nặn ra từng chữ:
– Mình… sống lại rồi…