An Nhiên không còn là cô gái từng dịu dàng chiều lòng người khác, không còn ngây thơ nghĩ ai bên mình cũng là bạn. Cái chết của mẹ, sự phản bội của người yêu và bạn thân, tất cả đã giết đi phần mềm yếu trong cô từ kiếp trước.

**

Cô mở lại nhóm chat “Chị em cây khế”, đọc lại vài dòng cũ:

“Cưng nhớ đặt dùm chỗ ở nha Nhiên, đừng để tụi này vác balo đi lang thang đó!”

“Nhớ mang nước dưỡng tóc nha, cái loại hàng Nhật hôm trước ấy.”

An Nhiên khẽ cười.

Một nụ cười không còn độ ấm.

Vài phút sau, nhóm chỉ còn bốn người – cô đã rời khỏi.

Không nhắn. Không giải thích.

Điện thoại réo liên tục. Tin nhắn Trang đổ dồn:

“Gì kỳ vậy trời??”

“Tụi này chuẩn bị cả tháng rồi đó nha!”

“Mày bị gì thì nói đi chứ??”

Cô chặn hết.

Không luyến tiếc.


 


  •  


 

Khánh gọi đến khi cô đang làm việc với bên kho vận:

– “Em đang giận chuyện gì vậy? Về vụ đầu tư hả? Anh giải thích—”

– “Không cần. Từ giờ, đừng liên lạc nữa.”

Cô cúp máy.

Chặn luôn.

Kiếp này họ chưa từng tổn thương cô, nhưng vậy thì sao chứ. Chó không bao giờ quên thói quen liếm mông. Cô cũng không có thời gian nhảy nhót cùng họ. Tốt nhất là tránh xa nhau ra. Còn cảnh báo bọn họ chuyện thiên tai sắp đến ư. Cô đâu có rãnh.

Cô phải dành  thời giờ cho những việc quan trọng hơn.


 


  •  


 

Cô bán chiếc xe sang, lấy gần 1,7 tỷ đồng – không mặc cả, không hỏi giá lại lần hai.

Số tiền ấy, cô chia làm năm phần.

Mỗi phần mua từ những nguồn khác nhau: đầu mối công ty, thương lái tỉnh lẻ, chợ đầu mối, cả từ bà con bên ngoại ở vùng quê.

Lương thực cô gom hàng tấn:

gạo, muối, mì gói, thịt hộp, đậu khô, sữa bột, nước lọc, than tổ ong, xà phòng, dầu ăn, bếp gas mini…

Không mua theo thùng. Mua theo tấn.

Không đặt ở một chỗ. Chuyển hết đến một kho thuê riêng ở vùng ngoại thành – cách xa trung tâm, không ai biết.


 


  •  


 

Sau đó, cô thuê nhiều đội vận chuyển.

Mỗi đội chỉ nhận một phần hàng, mỗi người chỉ chạy hai chuyến, cách nhau vài ngày.

Không đội nào biết toàn bộ kho hàng ở đâu, cũng không đội nào nắm được đầy đủ thông tin.

Cô đổi tên người thuê kho. Đăng ký tạm bằng tên giả.

Trên giấy tờ, mọi thứ chỉ là các đơn hàng tiêu dùng rải rác – không hề liên kết với nhau.

Hàng lên đến Đà Lạt, được tập kết ở một khu nhà phụ bên cạnh biệt thự Lang Biang, nơi cô đã cải tạo từ đầu.

Đội bảo vệ khu vực cũng được thay đổi theo ca, không trùng người, không trùng lịch.

Không ai được nắm bản đồ tổng. Chỉ mình cô giữ bản chính.


 


  •  


 

Buổi chiều, khi chuyến hàng cuối cùng vừa được giao an toàn, cô đứng trên tầng hai biệt thự nhìn xuống sân. Những bao tải gạo chất lên nhau, những can nước xếp đều, những thùng sắt kín mít như tường thành nhỏ.

Lần này, mẹ sẽ không phải chết vì khát.

Bà nội sẽ không phải nhịn ăn nhường cơm.

Cha sẽ không bị kẹt lại nơi xa xôi, chỉ vì cô quá tin người.

Cô thầm nhủ.


 


  •  


 

Điện thoại rung nhẹ – là tin nhắn từ ngân hàng:

Tài khoản chính còn chưa đến 50 triệu.

Không sao. Chẳng bao lâu nữa chúng sữ trở thành giấy lộn mà thôi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play