Lang Biang chuyển mùa. Sáng sớm, mây mù phủ trắng đồi, sương lạnh buốt làm ướt cả mái tóc. Nhưng trong tầng hầm biệt thự, không còn chỗ cho thơ mộng. Chỉ có ánh đèn vàng, tiếng giấy sột soạt, và một cô gái đang viết say sưa giữa bốn bức tường bê tông dày.
An Nhiên chống tay lên bàn, mắt dán vào sổ tay kiểm kê hàng hóa. Cô vừa nhận đợt hàng thứ sáu, gạo và dầu ăn chất cao đến tận trần. Kho phụ đã phải đục rộng thêm.
Gió lạnh luồn qua khe cửa, nhưng lòng cô thì đang nóng rực với một mục tiêu duy nhất: chuẩn bị sống sót suốt năm năm – trong bất cứ kịch bản tận thế nào.
Cô gạch từng dòng đỏ trong danh mục:
Cô hít một hơi, ngả lưng ra ghế. Mỗi đợt hàng được vận chuyển vòng vèo qua ba kho trung gian, dùng ba đội giao khác nhau để che dấu hành tung. Tất cả đều thanh toán bằng tiền mặt, không hóa đơn, không tên người mua. Cô đã học được: sự im lặng là hình thức sinh tồn đầu tiên.
Bất giác, mắt cô dừng lại ở dòng trống cuối danh mục. Trẻ em!
Cô bất động vài giây.
Bút rơi khỏi tay.
Kiếp trước, cô chưa từng dám mơ đến chuyện sinh con giữa tận thế.
Nhưng cũng chưa từng từ bỏ hy vọng rằng một ngày, thế giới này sẽ có lại tiếng cười trẻ con.
Cô nhớ đứa trẻ mà mình từng cứu trong mùa băng giá. Cô bé bị bỏ lại, lạnh tím cả người, vậy mà vẫn sống dai dẳng trong vòng tay run rẩy của những người phụ nữ cùng hang. Sau đó, bé trở thành tia sáng le lói trong cả cộng đồng – dù rồi cũng mất đi khi nguồn sữa cạn kiệt.
Lần này, nếu có cơ hội, cô sẽ chuẩn bị từ sớm.
Cô mở trang giấy mới. Ghi xuống từng thứ, nét chữ sắc và chắc:
Không ai biết tương lai có cho cô một đứa trẻ hay không. Nhưng chuẩn bị là quyền của cô. Là quyền của người đã mất tất cả, và không chấp nhận để điều đó xảy ra lần nữa.
Buổi chiều hôm đó, bà nội lên biệt thự.
Cụ vừa đến là vào bếp, hỏi han vài câu, rồi kéo An Nhiên ra phòng khách. Không cần dông dài, bà đặt lên bàn một cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ, bọc vải nâu bạc màu, cạnh đó là giấy ủy quyền đã ký sẵn.
– Tiền của bà – cụ nói, ánh mắt không dao động – Giờ giao lại cho con.
An Nhiên im lặng cầm lấy. Cô biết, bà chẳng có gì ngoài cuốn sổ này. Đây là “đáy hòm” của cả cuộc đời người phụ nữ già nua ấy.
– Con không hứa sẽ giữ lại.
– Thì đừng phung phí. – Bà cười, rồi lặng lẽ rót trà.
Cuối tuần, cô gặp một người đàn ông trong quán cà phê vắng. Gã khoảng năm mươi tuổi, dáng nhỏ, râu quai nón, nói giọng Bắc pha Sài Gòn. Cô đưa ra danh sách vũ khí cần mua: dao găm, baton, rìu du lịch, súng lục và hai hộp đạn.
Gã liếc danh sách, nheo mắt:
– Muốn đi săn à, tiểu thư? Mà súng lục thì bị kiểm tra gắt lắm. Lấy súng săn tạm được không?
An Nhiên chỉ đáp bằng ánh mắt sâu thẳm. Thêm cả súng săn, hai khẩu, tiền gấp ba.
Không dài dòng, không cần giải thích. Nụ cười đó đủ khiến gã dừng mọi thắc mắc. Gã nhanh chóng lấy tiền cọc và ra khỏi quán. Nghề này của họ phải biết giữ mồm giữ miệng, ai cũng có lý do riêng.
Tối, hai thùng hàng được giao trong đêm. Cô giấu toàn bộ vào một ngăn hầm khóa riêng. Có cả sổ tay hướng dẫn tra dầu, tháo ráp súng, cách xử lý kẹt cò, hỏng ổ đạn… Cô đọc không sót chữ nào, chép lại từng đoạn bằng tay vào sổ ghi nhớ cá nhân.
Trong tận thế, chỉ có mình càng mạnh mẽ thì càng dễ sống sót.
Những đêm gần đây, An Nhiên mơ nhiều hơn.
Mẹ cô trong mơ cười dịu dàng, tay ôm một chai nước, giấu kỹ trong áo, thì thầm: “Cái này, để dành cho con.”
Bà nội ngồi giữa đống củi cháy dở, nấu nồi cháo loãng cho cả nhóm.
Ba cô – giọng nói qua điện thoại lần cuối cùng trước khi hệ thống toàn cầu sụp đổ: “Ráng sống sót nha con . Ba sắp về rồi…”
Tỉnh dậy, cô chỉ biết ôm đầu gối, ngồi yên trong bóng tối. Không khóc.
Chỉ siết chặt tay và ghi nhớ.
Mẹ nhắn tin mỗi đêm. Lần nào cũng kết thúc bằng:
“ Con khoẻ không? Muốn quà gì không? Ba mẹ về nhà mình đi đâu đó cho khuây khoả nhé…”
Cô đọc xong, không trả lời ngay.
Bà nội đột nhiên đòi sang ngủ với cô, bà vẫn ôm cô như hồi còn bé, tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng.
Cô nhẹ nhàng khép mi lại. Cô biết mọi người lo cho mình nhưng…cô cũng đang cố gắng vì mọi người. Rồi họ sẽ hiểu cho cô.
Sáng hôm sau, cô thức dậy sau một giấc ngủ dài. Đây là lần đầu tiên cô ngon giấc từ khi trọng sinh. Cô mở lại bảng kế hoạch, vạch sẵn thời gian đón bà nội, đón ba mẹ, và dự phòng cả phương án xấu nhất nếu ba cô không kịp về.
Cô không còn tin vào may mắn.
Chỉ tin vào hành động, và sự chuẩn bị.
Bên ngoài, trời Đà Lạt bắt đầu mưa nhẹ. Những giọt mưa nhỏ len qua kẽ lá, rơi đều trên mặt mái tôn biệt thự. Trong gian hầm, An Nhiên thắt lại túi niêm kho vật tư cuối ngày.
Một mẻ thực phẩm mới vừa được giao tới kho tạm ngoài thành phố, và đội xe thứ ba sẽ chuyển lên vào hôm sau.
Từng bước đi đều im lặng. Nhưng chắc chắn.
Cô không còn là người phụ nữ mềm yếu của kiếp trước.
Và lần này – cô sẽ là người quyết định ai được sống sót cùng mình.