Kho thiết bị nằm lọt thỏm giữa khu công nghiệp cũ ven quốc lộ, tấm biển treo lỏng lẻo phía trên cổng sắt:

“Cơ điện Thành Đạt – Máy phát điện – Máy bơm – Lọc nước công nghiệp.”

Trời âm u, mây sà xuống thấp. Một ngày như bao ngày, nhưng trong lòng An Nhiên, từng phút trôi qua đều như đang đếm ngược.

Cô bước xuống từ xe, quan sát xung quanh bằng ánh mắt bình thản. Bên trong, không gian kho rộng nhưng vắng vẻ. Một vài người thợ đang thử máy, tiếng động cơ rền rĩ rồi im bặt.

Loại máy cô cần là dòng phát điện 5kVA chạy xăng, nhỏ gọn, dễ di chuyển, đủ dùng cho căn biệt thự khi mất điện dài ngày. Loại này không dễ mua – càng không dễ gặp người mua cùng lúc.

Cô bước nhanh qua dãy thiết bị cũ, lướt ánh mắt dò tìm, thì bất chợt dừng lại.

Một người đàn ông đang đứng bên chiếc máy mà cô nhắm đến. Ánh mắt anh cúi thấp, tay chạm vào bảng điều khiển, kiểm tra từng thông số kỹ thuật như đã quen từ trước.

Cô tiến tới. Anh ngẩng đầu.

Chạm mắt nhau trong khoảnh khắc.

Người đàn ông có vóc dáng cao, vai rộng, ánh mắt sẫm màu và trầm tĩnh đến mức khiến người ta vô thức dè chừng. Không vội vã, không cẩu thả – mà giống như… đang đánh giá.

Ánh mắt ấy khiến tim cô đập lệch một nhịp. Không phải vì sợ – mà là cảnh giác. Kiểu cảnh giác của người từng nhiều năm sống giữa bầy sói.

– Xin lỗi, cô đang định lấy máy này? – anh cất tiếng, trầm và chậm.

Cô ngập ngừng một giây rồi gật đầu:

– Vâng. Tôi đến trước.

Anh mỉm nhẹ, không phải cười mà giống một cái gật đầu xã giao.

– Cô định dùng nó ở đâu?

Câu hỏi này không hẳn tò mò. Giống như… một phép thử.

Cô giữ giọng bình thản:

– Nhà tôi ở gần Lang Biang. Lúc mưa bão hay mất điện, tôi muốn chuẩn bị trước.

– Lang Biang? Cũng xa đấy.

– Vâng, nhưng không khí tốt, lại yên tĩnh. – Cô chậm rãi nói tiếp, – Tôi đang sửa sang lại biệt thự cũ của gia đình.

Một thoáng trầm ngâm trong mắt anh.

– Vậy chắc cô cũng đang mua thiết bị lọc nước?

Cô hơi khựng, nhưng lập tức gật:

– Có đặt trước rồi. Mấy thứ đó không rẻ.

Anh liếc qua máy phát, rồi bất ngờ nói:

– Máy này không còn tốt đâu. Vỏ ngoài mới nhưng lõi cũ, chắc đã được tân trang. Tôi không khuyên dùng.

Cô cau mày, hơi nghiêng đầu:

– Anh là kỹ sư?

– Không. – Anh cười nhẹ. – Nhưng từng làm kỹ thuật điện thời quân đội.

Một nhịp tim cô hụt hẫng. Câu trả lời quá sát với dự cảm.

“Quân đội…”

Vậy là cô không nhìn nhầm.

Cô lùi lại nửa bước, không nói gì thêm. Thay vào đó, cô chuyển hướng sang chiếc máy phát khác ở góc kho, loại mới hơn nhưng đắt hơn gấp rưỡi.

Chỉ khi quay lưng đi, cô mới cảm nhận được rõ – ánh mắt anh vẫn đang dõi theo mình.

Không phải kiểu nhìn của đàn ông lạ bắt gặp một cô gái đẹp. Mà là ánh mắt của người nhận ra trong kẻ đối diện có điều gì đó bất thường.


 


  •  


 

Cô thanh toán bằng tiền mặt, yêu cầu giao hàng lên tận nơi.

Trên đường trở về, cô nhìn qua gương chiếu hậu – chiếc xe bán tải màu xám bạc từ kho hàng vẫn đang nổ máy cạnh đó. Nhưng không ai bước ra. Người đàn ông kia không rời đi.

Có thể… anh ta cũng đang quan sát cô.


 


  •  


 

Tối, khi kiểm tra danh sách thiết bị, An Nhiên cẩn thận thêm vào:

“Máy phát: bổ sung bugi, nhớt dự phòng, hướng dẫn sửa chữa.”

Cô ngồi thẫn người một lúc, ánh mắt rơi vào khoảng trống giữa bóng tối tầng hầm.

Không hiểu sao… hình ảnh người đàn ông kia lại in sâu trong đầu. Lặng lẽ, bình tĩnh, nhưng cẩn trọng và sắc sảo – giống như thể… họ đã từng đứng cùng một chiến tuyến.

Nhưng ở đâu?

Cô không nhớ nổi.

Chỉ biết rằng – trực giác sinh tồn của kiếp trước đang gào thét:

“Người này… nguy hiểm. Nhưng không phải kẻ thù.”

“Anh ta giống mình… cũng đang chuẩn bị cho ngày tận thế.”


 


  •  


 

Một cuộc gặp tình cờ. Một ánh nhìn bất định. Nhưng cả hai… đều đã ghi nhớ cái tên nhau trong lòng.

Lần sau gặp lại… sẽ không đơn thuần như vậy nữa.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play