Người đầu tiên An Nhiên gọi là mẹ.

Tín hiệu kết nối quốc tế kéo dài mấy nhịp chuông, trước khi đầu dây bên kia vang lên giọng quen thuộc:

– Alo? An Nhiên đó hả con?

– Mẹ… – cô thở khẽ ra, – mẹ với ba đang ở đâu?

– Ba con vẫn còn bên Boston, mẹ thì mới ghé qua New York gặp đối tác, chưa kịp về San Francisco. Có chuyện gì không?

Cô ngồi thẳng người, mắt nhìn vào tấm bản đồ trải trước mặt, giọng thấp xuống:

– Mẹ đưa ba về Việt Nam được không? Càng sớm càng tốt.

– Con nói cái gì? Sao lại đột ngột như vậy?

– Mẹ đừng hỏi. Chỉ cần tin con. Lần này con thật sự cần mẹ tin.

Im lặng.

Giọng mẹ trở nên căng thẳng hơn:

– An Nhiên, con xảy ra chuyện gì rồi? Có phải… chuyện tài chính hay tình cảm gì không?

– Không phải… – cô lắc đầu, dù biết mẹ không nhìn thấy. – Chỉ là… con thấy trước một số thứ. Mẹ cứ cho là trực giác đi. Nhưng con chắc chắn điều sắp xảy ra sẽ rất khủng khiếp. Nếu hai người không về kịp, sẽ không còn cơ hội nữa…

– Con đang hù mẹ đấy à?

– Không… – cô khàn giọng – …con chỉ đang cố ngăn lại điều mà chính con đã chứng kiến ở… trong mơ thôi.


 


  •  


 

Gác máy, cô chống tay lên trán, im lặng thật lâu.

Mẹ vốn mềm lòng, chỉ cần lay động một chút sẽ chịu nghe theo. Nhưng ba thì khác. Lý trí, nghiêm túc, luôn đặt trách nhiệm công việc lên hàng đầu.

Chính vì vậy mà kiếp trước… ông đã không trở về.

Vì một giấc mơ hoang đường mà kêu ông gác lại mọi việc bên Mỹ bay về Việt Nam là điều không thể. Cần có biện pháp khác.

Cô không còn nhiều thời gian. Mọi việc chuẩn bị có thể mua bằng tiền, nhưng gia đình… chỉ có một lần để giữ lấy.


 


  •  


 

Buổi chiều hôm ấy, cô gọi cho bà nội.

Giọng bà vẫn ấm áp như mọi khi, hơi khàn nhưng không mất đi sự minh mẫn:

– Gọi cho nội sớm vậy, hôm nay con không bận à?

– Con cần nội giúp con một việc. Lớn lắm.

– Nói đi, nội nghe nè con.

An Nhiên mím môi, rồi nói thật chậm:

– Con muốn nội… giả bệnh. Chỉ vài giấy xét nghiệm. Không cần nặng, chỉ cần đủ để khiến ba mẹ con lo, phải bay về ngay.

Bên kia im lặng một lúc. Rồi bà thở dài, dịu dàng như cơn gió núi tháng ba:

– Con làm vậy vì điều gì?

– Vì… kiếp trước, con mất ba vĩnh viễn. Con không kịp giữ ông lại. Nội ơi, tị con đi, trong mơ mọi việc chân thật lắm, có nhiều sự kiện đã xảy ra thật rồi. Con sợ lắm,…cô oà lên khóc ngất.

– Lần này, nếu không kéo được ba mẹ về… con sẽ không tha thứ cho chính mình.

Bà không nói gì thêm. Nhưng một tiếng “ừ” nhẹ sau đó vang lên như ngọn đèn bật sáng giữa màn đêm mịt.

– Để nội gọi bác sĩ Dũng. Ngày mai đi xét nghiệm. Sáng hôm sau nội sẽ gửi kết quả cho ba mẹ con.

An Nhiên nhắm mắt lại. Một giọt nước nóng rơi xuống lưng bàn tay.. Chỉ nắm điện thoại thật chặt, như đang giữ lấy linh hồn mình khỏi tan biến.


 


  •  


 

Hôm sau, đúng như dự tính, bà gửi ảnh kết quả xét nghiệm: “Thiếu máu nhẹ – cần theo dõi hệ tim mạch – khả năng có vấn đề thận.”

Tin nhắn từ mẹ tới gần trưa:

“Ba con đang cân nhắc. Mẹ sẽ cố thuyết phục.”

Buổi chiều, tin nhắn thứ hai xuất hiện:

“Ba đặt vé rồi. Hai người sẽ về vào tuần tới.”

An Nhiên nhìn dòng chữ, tay hơi run.

Cuối cùng, cô đã có thể thay đổi tương lai – dù chỉ là một bước nhỏ đầu tiên.


 


  •  


 

Tối hôm đó, khi cô đang kiểm tra lại các ngăn chứa trong tầng hầm, điện thoại rung lên.

Tên hiển thị: Khánh.

Tin nhắn đến ngắn gọn, y như những lần giả vờ quan tâm trong kiếp trước:

“Lâu rồi không gặp. Dạo này em ổn chứ? Anh có một dự án mới – chắc chắn em sẽ thích. Muốn nói chuyện chút không?”

An Nhiên không trả lời.

Chỉ nhìn dòng tin nhắn đó thật lâu, rồi tắt màn hình.

Kiếp này… mình sẽ là người ra tay trước.


 


  •  


 

Ngoài trời, mưa bụi bay lất phất. Đêm Lang Biang rì rào tiếng thông reo.

Giữa lòng núi, có một người con gái lặng lẽ siết chặt cuốn sổ sinh tồn trong tay, chuẩn bị cho một cuộc chiến không ai tin là có thật.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play