An Nhiên đặt chân đến Đà Lạt vào một buổi sáng sương mù dày đặc. Con đường núi quanh co gần như mờ hẳn dưới lớp sương bạc, cây thông hai bên lặng gió đứng yên như tượng. Không khí mát lạnh len vào cổ áo khiến cô rùng mình, nhưng không phải vì lạnh. Mà vì… tất cả những điều sắp đến.

Nơi này, kiếp trước, cô chỉ đến tình cờ. Một chuyến du lịch ngắn ngủi với nhóm bạn thân, và sau đó là chuỗi ngày bị kẹt lại khi tận thế ập đến. Cũng chính nơi đây, cô chứng kiến cả thế giới đổ sụp – lũ lụt, băng giá, chết chóc, rồi cái nóng hủy diệt thiêu rụi mọi thứ. Nhưng bằng cách nào đó, vùng Lang Biang vẫn sống sót lâu hơn những nơi khác

Lần này, cô không chờ đợi vận may. Cô phải chủ động chuẩn bị, và Lang Biang là lựa chọn duy nhất trong trí nhớ sinh tồn của kiếp trước.


 


  •  


 

Người môi giới dẫn cô đến một căn biệt thự cũ nằm lọt giữa thung lũng nhỏ. Cỏ mọc cao đến tận bậc tam cấp, tường nhà phủ rêu xanh lốm đốm, cửa gỗ bạc màu vì sương gió. Nhưng nền móng vẫn vững chãi, tầng hầm còn khô ráo, và đặc biệt — vị trí đủ cao để không bị lũ cuốn, đủ sâu trong núi để tránh khỏi sự chú ý.

– Chủ cũ bán gấp, giấy tờ đầy đủ. Nếu cô cần kín tiếng, có thể để bên tôi xử lý.

An Nhiên chỉ khẽ gật đầu. Cô nhìn quanh một vòng, ngửa mặt lên nhìn rặng thông già vươn thẳng. Tĩnh lặng. Bền bỉ. Khác hẳn thế giới đang gấp gáp chạy về phía hủy diệt.


 


  •  


 

Ngày hôm sau, căn biệt thự bắt đầu biến hình trong âm thầm.

Đầu tiên là hầm chứa — khu vực trọng yếu cho sinh tồn dài hạn.

Cô thuê một đội chuyên khoan cắt đá từ Lâm Đồng lên, yêu cầu mở rộng tầng hầm cũ thành một kho dự trữ đủ cho ít nhất sáu người sống trong năm năm. Gạo, lương khô, muối hạt, thuốc men, dầu ăn, nước tinh khiết đóng thùng, thực phẩm đông khô, và cả những vật dụng y tế, dụng cụ làm nông, hạt giống…

Khó nhất là thuốc men, cô phải vận dụng cả hai đường trắng đen để có thể thu thập nhiều loại thuốc cần thiết nhất có thể, chúng đã ngốn gần 1/5 tài chính dự phòng của cô…nhưng đáng. Đã từng trải qua sinh tử, cô biết sau tận thế, từng viên thuốc quý giá như thế nào.

Gạo cô ưu tiên loại đóng bao nilon kín 10kg, vừa gọn nhẹ, dễ di chuyển vừa bảo quản lâu dài không sợ hao hụt.

Các loại thực phẩm khô khác, cô ưu tiên lương khô, viên nén,…các loại thực phẩm giàu năng lượng nhưng gọn nhẹ và bảo quản lâu nhất có thể.

Ngoài ra, cô còn chuẩn bị cả kho hạt giống và nông cụ, nếu sau này có cơ hội bắt đầu lại, cô luôn muốn tự chuẩn bị trước cho tương lại.

Các xe hàng cứ tiếp nối nhau nhập kho đầy khí thế. Tuy không ai hỏi lý do. Nhưng ánh mắt các công nhân đều mang cùng một vẻ nhìn: khó hiểu, xen lẫn chút kiêng dè. Một cô gái trẻ, không mặc đồ công trình, không có giám sát, nhưng mỗi chỉ đạo đều chính xác đến lạnh lùng. Và…cô định làm gì thế nhỉ?

Cô không cần họ hiểu. Cô chỉ cần họ làm nhanh và yên lặng.


 


  •  


 

Kế tiếp là hệ thống năng lượng và nước sạch.

Cô yêu cầu lắp hai máy phát điện công suất lớn, đặt ở hai vị trí cách biệt, đề phòng hỏng hóc chéo. Ngoài ra, mái nhà được phủ dàn pin năng lượng mặt trời, không phải loại quá hiện đại mà là mẫu bền, dễ tháo lắp và sửa chữa. Từng dây nối đều được cô đánh dấu riêng, yêu cầu kèm theo sổ hướng dẫn sử dụng và bản vẽ sơ đồ mạch điện in ra giấy, để sau này khi cần tự tay sửa chữa.

Hệ thống gom nước mưa và lọc ba lớp cũng được đưa vào. Nước được dẫn vào bể ngầm, qua lọc thô, than hoạt tính và đèn UV. Cô còn đặt riêng bình lọc cơ học thay thế, đề phòng khi nguồn điện mất lâu ngày.

Mỗi khi đội thợ lắp xong một phần, cô đều đích thân kiểm tra, dùng thử, và ghi lại vào một cuốn sổ tay dày. Không sót chi tiết nào.


 


  •  


 

Đội lắp an ninh là nhóm đến sau cùng. Họ mang theo nhiều thiết bị hiện đại, nhưng cô đã khoát tay ngay từ đầu:

– Tôi không cần công nghệ cao. Càng đơn giản càng tốt.

– Vậy cô cần gì?

Cô chỉ vào cửa tầng hầm:

– Một bộ khóa cơ ba lớp. Loại dày, chắc, không rỉ sét. Nếu điện mất, tôi vẫn phải mở được.

– Cảm biến? Camera?

– Cảm biến cơ học. Nếu có người chạm vào cửa, tôi muốn biết ngay. Không cần mạng. Không cần pin. Chỉ cần nghe được tiếng động là đủ.

Gã thợ già gật gù. Lần đầu tiên trong buổi làm, ông nhìn cô bằng ánh mắt khác — không còn nghi ngờ, mà là… kính trọng. Ít có người trẻ bây giờ hiểu được, càng đơn giản, càng bền bỉ thì càng hiệu quả, giới trẻ bây giờ mãi chạy theo cái hào nhoáng của hiện đại mà bỏ qua gia trị cốt lõi nhất của chúng.


 


  •  


 

Một buổi chiều khi đi kiểm tra quanh khu đất, cô bắt gặp người đàn ông lạ mặt hôm trước.

Anh đứng bên mé rừng, tay cầm thiết bị đo gì đó. Gió lay nhẹ vạt áo khoác màu đất của anh, dáng đứng bất động, ánh mắt dõi sâu vào lòng đất như đang lắng nghe điều gì phía dưới.

Cô dừng lại vài giây.

Anh quay sang, ánh mắt họ chạm nhau. Không lời. Không chào.

Cô khẽ gật đầu, rồi bước tiếp.

“Lại là anh ta!” - một dự cảm hiện ra trong đầu cô.


 


  •  


 

Đêm đó, khi tất cả công nhân đã rời đi, căn biệt thự lại chìm vào yên tĩnh tuyệt đối.

Trong tầng hầm, cô ngồi trước chiếc bàn gỗ tạm, viết vào cuốn sổ tay đã ghi gần nửa cuốn:

Ngày 24 – sau trọng sinh

Giai đoạn 1: căn cứ sơ bộ hoàn tất.

Đủ thức ăn, nước sạch, thiết bị sinh tồn cho gia đình  trong 5 năm.

Thiết bị đơn giản, dễ sửa chữa.

Đã phát hiện người giám sát quanh khu đất – cảnh giác nhưng chưa hành động.

Việc tiếp theo: đưa cả ba, mẹ và bà nội lên núi an toàn.

Bút ngừng lại một nhịp.

Cô thở dài. Nỗi day dứt chưa bao giờ nguôi trong tim cô.

“Kiếp trước… chỉ vì vài ngày trễ mà con không gặp lại ba.

Lần này, dù có phải gạt cả thế giới… con cũng phải đưa gia đình đến nơi an toàn.

Không được lặp lại sai lầm.”

Cô gấp sổ. Ngoài trời, gió núi rít lên một hồi dài như tiếng dội về từ tương lai xa xăm.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play