Mưa vẫn rơi đều, như một nhịp thở trầm lặng của trời đất. Đã bao nhiêu ngày đêm trôi qua kể từ lúc khởi đầu thảm họa, chẳng ai còn đếm nữa. Nhưng có một điều ai cũng cảm nhận rõ: nỗi sợ đang lùi lại sau lưng. Và điều gì đó khác – chắc chắn hơn, lặng lẽ hơn – đang lớn dần trong tim từng người.
Từ sáng sớm, sân biệt thự đã rộn ràng. Người quét dọn, người kiểm kho, nhóm bản Lát mang tới vài bó măng và nải chuối chín, đổi lấy muối và đồ khô. Giàn rau cải vươn lên xanh rì. Đàn thỏ đã có thêm mấy con mới sinh. Tiếng vịt kêu lanh lảnh sau vườn. Con Mực lớn nhanh như thổi, đã biết giữ cửa và không sủa bậy. Tất cả không còn là ngẫu nhiên – mà là kết quả của biết bao tháng ngày gìn giữ, dựng xây.
An Nhiên bước dọc lối đi lát đá, tay cầm sổ ghi chép, mắt lặng lẽ quan sát từng việc nhỏ: bé Mây đang rửa rau giúp bà Dung, ông Dũng kiểm tra hàng rào, Minh và Đạt căng thêm tấm bạt chắn nước. Cô không nói gì, nhưng lòng nhẹ đi từng chút. Dù chưa bao giờ nghĩ mình là người lãnh đạo, nhưng suốt thời gian qua, mọi người vẫn luôn nhìn về cô.
Và cũng chính vì vậy, cô luôn tự hỏi: liệu mình đã làm đúng chưa? Liệu mình có đủ sức giữ vững nơi này?
Đến trưa, cả khu căn cứ họp lại. Không khí không căng thẳng như các cuộc họp cũ. Ngược lại, ai cũng mang theo vẻ bình thản lạ kỳ – như thể một cột mốc nào đó sắp đến.
Ông Ngạn là người mở lời:
“Từ đầu tới giờ, ai cũng gọi nơi này là ‘khu căn cứ’, ‘chỗ trên đồi’, ‘mấy căn biệt thự cũ’… Nhưng nếu mình sống ở đây lâu dài, phải đặt cho nó một cái tên chớ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play