Mưa ngừng hẳn vào ngày thứ bảy.
Không ai nói ra, nhưng không khí trong căn cứ Hy Vọng như trút được gánh nặng nghìn cân. Những giọt nước cuối cùng đọng trên lá chuối rơi xuống sân gạch, vang lên tiếng tách nhẹ như một nốt nhạc kết thúc. Trời không nắng, nhưng cũng không còn mưa. Dù chỉ là sắc xám xịt buồn bã, cái nền trời ấy vẫn khiến nhiều người ngửa cổ lên nhìn, thở dài nhẹ nhõm.
Lũ đã rút, dòng nước đã trả lại những con đường đất mềm nhão. Rau xanh bắt đầu ngoi lên khỏi mặt đất. Đám thỏ con được dọn chuồng khô ráo lại nhảy nhót rộn ràng. Con Mực sủa không ngớt trước sân nhà, đuôi vẫy như chổi lông. Trong lòng ai cũng thấp thoáng niềm tin rằng: thời khắc tồi tệ nhất đã qua.
Chỉ An Nhiên là không cười.
Cô đứng dưới tán cây thông cao nhất đỉnh đồi, mắt hướng về vùng chân trời mờ mịt. Những cơn gió lạ lùng luồn qua khe áo khoác khiến da cô lạnh gai gai. Cảm giác ấy… quen thuộc một cách đáng sợ. Cô từng sống qua những ngày như thế – ở kiếp trước. Và nếu không nhầm, điều tiếp theo phải đến… sẽ là động đất.
Cô đi thẳng đến căn biệt thự số 6, nơi nhóm Minh đang sửa lại hệ thống cảnh giới sau vụ công nhân tấn công. Minh thấy cô đến, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn, rồi khẽ gật. Không cần nhiều lời, ánh mắt anh như thể đã hiểu điều cô muốn nói.
“Chúng ta sắp có động đất,” An Nhiên cất tiếng, giọng đều đặn nhưng rắn rỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT