Mưa vẫn chưa tạnh.
Đã hơn một tuần kể từ đêm ngôi sao đỏ rạch nát bầu trời, thế giới bên ngoài như chìm trong im lặng và nước. Những vệt xám nặng nề phủ kín bầu trời, mưa tuôn không ngớt ngày đêm. Không còn gió, không còn nắng. Chỉ làn hơi lạnh ngấm vào da thịt từng người trong khu biệt thự, và những ánh mắt bắt đầu mỏi mệt.
An Nhiên đứng trước khung cửa kính đọng nước, im lặng. Trên bàn là chiếc đèn pin năng lượng mặt trời, đang le lói phát sáng. Cô đã trải qua điều này rồi – cơn đói, sự đứt gãy, lòng người dao động. Nhưng lần này, ba cô – ông Phong – vẫn còn đây. Kiếp trước, ông mất tích khi đang tìm đường về nước. Kiếp này, ông đã về kịp, và vẫn luôn ở bên cạnh cô như một điểm tựa.
Một buổi sáng, trong căn biệt thự số 3, đứa bé sơ sinh bắt đầu ho khan từng tiếng nhỏ, rồi khóc lặng đi vì sốt. Mẹ nó cuống cuồng ủ khăn, vỗ lưng, nhưng không có thuốc. Vy – y tá – chỉ biết lắc đầu. Cô đã dùng hết những gì mang theo trong túi cứu thương.
Một tiếng thở dài chậm chạp vang lên trong căn bếp nhỏ nhà An Nhiên. Bà nội xếp lại những bó rau cuối cùng treo nơi bếp sưởi, khẽ bảo: “Mình không thể để người ta nhìn mình ăn ấm no trong khi con trẻ nhà khác bệnh chết!”
Cô hiểu. Ba cô cũng hiểu.
Tối hôm đó, dưới ánh đèn mờ trong phòng khách, An Nhiên trải bản đồ ra bàn. Ông Phong ngồi cạnh, còn ông Tòng từ căn số 5 cũng được mời sang bàn bạc. Trên bản đồ, có một khu trạm dừng chân du lịch cách đây chừng 5km theo đường núi – nơi từng có xe chở khách lên xuống mỗi ngày. Không xa, nhưng đường bị sạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT