Sau chuyến trở về từ trạm dừng chân, khu biệt thự rơi vào một nhịp sống im lặng nhưng lặng lẽ xáo trộn. Họ có thực phẩm – tuy ít – và thuốc – càng ít hơn, nhưng từng ấy thôi cũng đủ khiến mọi người bình tâm lại phần nào. Cái đói không còn gặm nhấm dạ dày mỗi đêm, tiếng trẻ nhỏ không còn r*n rỉ vì sốt.
Nhưng chính lúc ấy, một thứ khác bắt đầu nhen nhóm.
Nó không có hình thù, không có âm thanh. Chỉ là những ánh mắt liếc nhìn, những câu thì thầm bên hiên nhà, những bữa ăn khẽ hơn thường ngày – như thể đang đong đếm cả muỗng canh.
Một buổi sáng, Hiền từ căn số 3 bước đến nhà An Nhiên. Cô ta lịch sự, nhưng ánh mắt lộ rõ sự bất mãn:
“Nhà chị có thuốc cảm từ đầu đúng không? Sao khi con tôi sốt chị không chia?”
An Nhiên đặt ly trà xuống, bình tĩnh:
“Thuốc đó không phải từ đầu. Là do chuyến đi vừa rồi mới có. Khi phát hiện con bé sốt, Vy báo không còn thuốc nào hiệu quả. Chúng tôi đã cố đi ngay hôm sau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT