Sáng ngày mười bảy, mưa vẫn chưa dứt.
Tro đã loãng đi nhiều, nhưng bầu trời Đà Lạt vẫn xám như bụng đá. Trong khu biệt thự trầm mặc nằm nép mình bên sườn núi, ngọn đèn năng lượng mặt trời ngoài cổng vẫn cháy một vệt vàng le lói – và chính vệt sáng ấy, đang âm thầm vẫy gọi những linh hồn lưu lạc.
An Nhiên đứng trên tầng hai, mắt dán vào màn hình. Một chấm đen nhỏ đang tiến dần về phía cổng khu biệt thự. Cô phóng to hình – đó là một ông lão. Áo chàm bạc màu, túi vải lưng khoác nặng trĩu, tay vịn gậy tre. Đôi giày rách bết đất. Mặt ông lấm tấm mưa, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ.
Ông tự xưng là Tòng, bảy mươi bốn tuổi, người Kon Tum, sống trên núi Lang Bian hơn hai mươi năm, chuyên hái thuốc nam. Ông nói từ lúc sao rơi, ông đi mãi không gặp ai sống sót, đến khi thấy đèn sáng nơi đây thì đánh liều gõ cửa.
An Nhiên xuống cổng, đeo khẩu trang, nói chuyện qua hàng rào sắt. Ông không nài nỉ. Ông chỉ cúi đầu, nói ông không còn nơi nào để về.
Cô cân nhắc. Cánh cổng mở ra. Một căn biệt thự phía dưới chân đồi được mở khóa, có điện, có nước lọc, đủ chăn mền. Ông Tòng bước vào, lặng lẽ như cái bóng.
Sáng hôm sau, trời mù dày hơn, và lại có người tìm đến. Hai người phụ nữ trung niên xuất hiện bên lối đất trơn – một người gầy, dáng dong dỏng cao, tay bế túi rau rừng; người kia thấp hơn, đẫy đà, vừa đi vừa ho. Họ đi bộ gần 10 cây số từ Tà Nung sau khi khu nhà nghỉ bị cuốn trôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT