Editor: Ascream Nguyễn
Beta: --
__________
Chương 3:
Conan lập tức nhảy khỏi ghế, chạy theo bọn họ về phía nhà bếp, không quên để lại một lý do: “Em đi vệ sinh một lát!”
Tartaglia chống tay lên cằm, đang thưởng thức cảnh tượng trước mắt thì chợt nhớ ra:
Nếu nhà hàng này xảy ra chuyện, thì món thịt anh vừa gọi liệu còn lên được bàn không? Chưa kể còn phải nướng chín rồi mang về, đến lúc anh quay về, chẳng lẽ để con sen nhà mình (Con sen: Dạ Tuyền Thiên) đói chết sao?
Đang trong trạng thái thảnh thơi, anh lập tức bật dậy, như tên bắn đuổi theo, sát ngay phía sau.
Nhà vệ sinh nằm trên đường dẫn đến nhà bếp, Conan chưa kịp thấy tình hình bên trong đã có linh cảm chẳng lành. Quả nhiên,
Một nhân viên của quán bị Maki, người chạy đến đầu tiên, giữ lại, rồi cúi đầu nhìn vào trong nhà vệ sinh. Ngay lập tức, cô thét lên:
“Á!!! Có người chết rồi!!!”
Nhân viên hét lên sợ hãi, định quay người bỏ chạy, nhưng lại thấy mấy đứa trẻ và một con gấu trúc đứng sau lưng vô cùng bình tĩnh, đến cả thanh niên tóc cam và đứa trẻ tiểu học vừa chạy đến cũng im lặng không nói gì, tiếng thét lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Tự nhiên thấy bản thân thảm hại vl..
Nạn nhân là một người phụ nữ, rõ ràng không phải nhân viên quán, mặc váy, trong bồn rửa tay vắt ra một vệt son môi, không có vết thương rõ ràng nào trên người.
Tartaglia nhìn một lúc, một tay chống hông, một tay xoa cằm trầm ngâm: “Nếu Dottore ở đây, có khi đã...”
Bắt anh động não thì đúng là làm khó nhau rồi.
Conan, đứng phía trước anh, tai khẽ động, quay đầu lại giả vờ ngây thơ hỏi: “Anh trai nói đến Dottore nào thế ạ?”
Nếu không phải chắc chắn rằng chưa từng gặp người thanh niên tóc cam này, lại nghe tên này nhắc đến em gái và Dottore, Conan suýt tưởng anh ta đang cố tình ám chỉ điều gì đó.
Tartaglia hơi liếc mắt xuống, cười khẽ: “Nhóc con, gan em to đấy, so với anh lúc đó cũng không thua kém gì đâu.”
Conan: “... Ahaha, em chỉ là thường theo chú Mori giải quyết nhiều vụ án thôi.”
Maki thò đầu vào nhìn, khẽ nói với Inumaki và Panda:
“Xung quanh không có dấu tích của oán khí, giống như Inumaki nói, không phải do chú linh gây ra. Không biết hung thủ ở đâu, nhưng chắc không gây án tiếp. Báo cảnh sát đi rồi về ăn nốt thịt nướng thôi.”
Inumaki và Panda cùng gật đầu, chiều nay họ còn có nhiệm vụ.
Thế là hai người một gấu trúc báo cảnh sát xong thì cứ thế thản nhiên quay lại bàn ăn.
Trong khi đó, nhóm Thám tử nhí đi theo phía sau lại lập tức nghiêm túc hô lên: “Mọi người không được rời khỏi đây! Hung thủ có thể vẫn còn ở trong quán!”
Nhưng ai lại đi nghe lời vài đứa nhóc chứ? Một người đàn ông chải tóc rẽ ngôi giữa, tay xách cặp công văn, vừa nhìn đồng hồ vừa sốt ruột định rời đi, những khách khác cũng bắt đầu xôn xao muốn rời khỏi hiện trường.
Conan chắn ngay cửa, lớn tiếng: “Chú của em là thám tử lừng danh Mori Kogoro, chú ấy từng nói: Ai mà vội vã rời khỏi hiện trường vụ án, rất có thể chính là hung thủ!”
Lời vừa dứt, những người vừa định rời đi mặt liền tái mét, hoảng sợ.
“Tôi làm sao có thể là hung thủ được chứ?!”
Tartaglia chẳng buồn suy nghĩ ai là hung thủ hay phương thức gây án, anh túm lấy ông chủ nhà hàng đang hối hả chạy đến, bảo anh ta trước tiên mang thịt đã chuẩn bị xong ra bàn của mình.
Vì để mang đi, nên anh ném hết thịt lên vỉ nướng một lượt. Tiếng thịt nướng xèo xèo vang lên cùng lúc với tiếng còi cảnh sát, nhân tiện anh còn đưa đồ uống cho Haibara Ai, người vẫn đang ngồi bên cạnh.
Anh hứng thú nói: "Có vẻ em hơi sợ anh nhỉ, từ lần đầu gặp đã nhìn chằm chằm anh suốt."
Ở phía bên kia, khi cảnh sát Megure bước vào nhà hàng, lập tức nhìn thấy Conan, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác: “Quả nhiên là vậy.”
Conan chỉ mất vài câu để giải thích tình hình, rồi cùng thanh tra Megure đi vào nhà vệ sinh, lấy cây son trong bồn rửa tay lên và đưa cho ông: “Trên thỏi son này có dấu răng đấy ạ!”
Thanh tra Megure suy nghĩ một lúc, trước ánh nhìn đầy kỳ vọng của Conan, ông thản nhiên nói: “Son dính vào răng là chuyện bình thường mà.”
Conan: “...” Xin lỗi thanh tra Megure!
Vụ án này rất đơn giản, hung thủ lợi dụng hội chứng Pica* của nạn nhân để giết người. Mà người biết được điểm này chỉ có ba người thân cận nhất với nạn nhân:
Bạn trai của nạn nhân
Bạn thân của nạn nhân
Và…
“Hung thủ chính là anh, chủ nhà hàng bán thịt nướng!”
[Hội chứng Pica là triệu chứng một người thèm ăn các vật thể ngoài thực phẩm và có thể độc hại đến cơ thể như đinh, đất, đá, tóc, bã cà phê, giấy, kim loại, tàn thuốc lá, sỏi, phân động vật, dây thun, dầu gội đầu,… ]
Chủ nhà hàng bán thịt nướng là một thanh niên cao to, bảnh bao. Nghe vậy, anh ta cau mày:
“Cậu nói gì vậy? Trong ba người bọn tôi, hai người kia trông còn giống hung thủ hơn tôi ấy chứ.”
“Đúng vậy.”
Thỏi son, hay còn gọi là hung khí được bạn trai mua tặng nạn nhân, sau khi hỏi bạn thân cô ấy về hãng son. Nó vừa được tặng làm quà sinh nhật cho nạn nhân.
“Nhưng chính anh đã lén tráo thỏi son ấy khi mang món thịt nướng ra, đổi bằng thỏi son mà anh đã chuẩn bị sẵn từ trước. Anh đã bôi bột thuốc độc lên thỏi son đó. Khi ăn cùng với gia vị đặc biệt của món thịt nướng, nó biến thành một loại thuốc độc chết người. Và chỉ có người mắc chứng dị thực như nạn nhân mới ăn cả son môi và bị trúng độc. Tôi đoán rằng, việc bỏ thỏi son vào bồn rửa tay là để làm tan lớp thuốc độc, xóa sạch bằng chứng.”
Chủ nhà hàng nghe vậy liền bật cười:
“Nói lắm vậy cũng chỉ là phỏng đoán của cậu thôi! Cho dù cậu nói đúng hết, làm sao tôi có thể đảm bảo thỏi son được ngâm trong nước đúng cách, và tráo son giữa nơi đông người là chuyện không thể xảy ra!”
“Đúng là kiểm tra lượng nước còn lại trong bồn cần thời gian. Nhưng bây giờ, chỉ cần kiểm tra túi áo của anh, xem có thỏi son cùng loại hay không là rõ!”
Conan đứng ở một góc khuất, tự tin nhìn vào phần túi sau của chiếc tạp dề mà chủ quán đang mặc, nơi đó đang nhô lên một hình dạng quen thuộc.
Vừa rồi, cậu đã cố tình va vào hắn ta khi không ai chú ý.
Tuy nhiên, đúng lúc một cảnh sát định kiểm tra túi áo của hắn, chủ nhà hàng bất ngờ vùng lên, định lật bàn để chống cự. Nhưng đúng lúc đó, Tartaglia hoặc là Childe ngồi quay lưng với hắn đưa tay ấn mạnh lên bàn, mặc dù hung thủ dùng rất nhiều sức, chiếc bàn vẫn mảy may không nhúc nhích.
Trong mắt chủ quán lóe lên một tia hoảng loạn, vội túm lấy cô bạn thân của nạn nhân bên cạnh, dí dao vào cổ cô ta, uy hiếp: "Ai cũng đừng lại gần! Không thì tôi giết cô ta đấy!"
Inumaki Toge khẽ kéo cổ áo, để lộ hoa văn chú ngữ trên má, Childe rút tay khỏi bàn, đứng dậy.
Trước bao ánh nhìn, thân hình hơi gầy của anh bước tới trước mặt chủ quán cao lớn, mọi người đều chăm chú theo dõi.
Haibara Ai, vốn lo lắng vì lời nói ban nãy của anh chàng tóc cam, giờ lại thấy anh chẳng mảy may để ý tới câu trả lời của mình, cứ như chỉ tiện miệng nói chơi. Giờ anh tiến lại gần chủ quán cũng vẫn là dáng vẻ tự do phóng khoáng đó.
Chủ quán siết chặt dao, cổ cô gái đã có vết cắt mỏng chảy máu.
"Đừng tới đây! Tôi không ngại giết thêm người đâu!"
Childe nhún vai:
"Túi giấy đựng đồ mang về đâu rồi?"
"Gì cơ?"
Không chỉ chủ quán ngơ ngác, mà cả những người khác nghe được cũng sững sờ, không ai ngờ anh lại hỏi thứ chẳng liên quan lúc này.
Chủ quán vung dao loạn xạ, gân xanh nổi đầy tay: "Lùi lại! Không được tới gần!"
Childe nhìn vẻ căng thẳng của chủ quán và cô bạn bị bắt làm con tin, bỗng bật cười nói: "Cô biết gia vị có vấn đề đúng không? Bây giờ trông cô sợ đến run người, nhưng lại chẳng giống một người sắp bị giết một chút nào."
Anh cất lời với giọng nói không lớn không nhỏ, đến mức Conan trong góc cũng nghe được. Cậu trèo lên ghế nhìn đĩa của cô gái kia, quả nhiên chỉ có thịt nướng, không có gia vị.
Ai ăn thịt nướng lại không thêm gì chứ!
Trùng hợp thay, chiếc bàn đó cũng chính là chiếc bàn mà chủ quán vừa định lật!
"Tuy tôi không giỏi suy luận, nhưng tôi đoán anh chọn cô ấy làm con tin là để tìm cơ hội lật đổ cái bàn kia đúng không?"
Cho dù vừa rồi không ai chú ý, nhưng sau này cảnh sát sẽ chụp lại toàn bộ hiện trường để điều tra, bây giờ cô ấy có trốn tội thì sau này cũng không thoát được."
"Được rồi, suy luận tới đây thôi. Túi giấy đựng đồ mang về đâu?"
Childe khi nãy giữ chặt bàn cũng chỉ vì không muốn thịt nướng bị hất đổ. Về muộn chút nữa là con sen nhỏ nhà mình đói xỉu mất.
Tuy nhiên, chủ quán nghiến răng tức giận, đẩy bạn thân của nạn nhân ra, vung dao đâm tới: "Mày đi chết đi!"
Nhưng, Childe chỉ cần dùng một chân đạp anh ta ngã quỵ, bàn tay bên dưới khẽ động, gần như theo bản năng đưa tay nhắm vào chỗ hiểm. Inumaki, vẫn chú ý đến anh, lập tức kéo cổ áo lộ rõ phù chú, thì thầm bằng âm lượng chỉ bọn họ nghe được: "Dừng lại."
Childe dừng tay, ngẩng đầu: "Hử?"
Anh nhìn ba người gồm Inumaki, thấy bọn họ đúng là mang khí chất nhân vật chính.
Ngay lúc anh ngẩng lên, cổ họng Inumaki ngứa ngáy, khẽ rên lên một tiếng.
Hệ thống chợt nhớ ra, ký chủ này hình như không mấy khi xem anime.
May mà hệ thống chủ đã chuẩn bị cho tình huống này, trong hệ thống có tích hợp sẵn rất nhiều sách manga, chỉ cần một ít tiền là đổi được.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế chủ quán và bạn thân của nạn nhân, trong khi đó Conan thu lại máy biến giọng, thanh tra Megure cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Lúc này, Childe đã chào Conan và rời khỏi quán, xách theo phần thịt nướng.
"Haibara?"
Conan phát hiện Haibara Ai vẫn ngồi ngẩn người nhìn về một hướng, tay còn nắm mấy tờ tiền lớn. Cậu kéo tay áo cô, Haibara giật mình, chộp lấy cổ tay Conan: "Cái vali!"
Vốn có thói quen quan sát, Conan lập tức hiểu lời cô nói đến chiếc vali đen mà chàng trai tóc cam xách theo.
Haibara hạ thấp giọng hết mức: "Là vali của tổ chức đó!"
"Phải rồi, con hẻm đó!"
Conan không giải thích gì, chạy thẳng tới con hẻm nơi chàng trai kia xuất hiện. Thấy xác một người đàn ông trung niên, đồng tử cậu co rút.
Chẳng lẽ hắn thật sự là người của tổ chức Áo đen?
Còn mặt đất...
Cậu ngồi xuống, nhìn mảnh vụn áo đen rải rác, ngón tay chạm vào vết nước lẫn máu trên đất, cảm thấy kỳ lạ.
Không mưa, sao mặt đất lại có vết nước lớn như vậy?
Cậu ấn tai nghe, nhặt thêm mảnh vải áo, quyết định mang về nhờ tiến sĩ Agasa và chiếc dép điều tra thêm.
Ở phía bên kia, Childe mang thịt nướng trở về căn cứ an toàn.
Ngửi thấy mùi thơm, Dạ Tuyền Thiên rưng rưng chạy tới: "Childe! May là có anh!"
Chứ, thân thể nhỏ bé của cậu sao có thể cướp được tiền từ tổ chức Áo đen chứ!
Mặc dù số tiền đó không dùng để trả tiền thịt nướng, vì bên kia là bị uy hiếp, nhưng Childe chẳng buồn quan tâm liệu ông chủ có tiền bồi thường tổn thương tinh thần hay không, việc đó đều là Dạ Tuyền Thiên tốt bụng xử lý.
Vì đã hứa sẽ mời Conan và nhóm ăn thịt nướng, giờ Childe mang hết về, lúc chia tay đã rút vài tờ tiền trong vali đưa cho Haibara Ai.
Lúc này cô mới phát hiện ra đó là va-li của tổ chức Áo đen, quá hoảng sợ nên quên cả từ chối.
Dù vậy, giờ số tiền đó dùng để đổi truyện tranh trong hệ thống thì quá hợp.
Dạ Tuyền Thiên mở bảng hệ thống, quả nhiên thấy dưới dòng chữ "Thám tử lừng danh Conan” xuất hiện thêm dòng mới.
“Chú thuật hồi chiến.”
Nhìn tên, cậu xác định là anime mình chưa từng xem.
Cậu đổi lấy truyện tranh, cầm nó lên cứ như đang cầm kịch bản vậy: "Anh nói đến đây để tìm thứ gì đó, đã tìm được chưa?"
Childe: "Vẫn chưa có manh mối, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Thứ đó không dễ có được. Vì nó... dù phải trả giá bằng mạng sống, tôi cũng không ngại."
Anh chuyển giọng, nhẹ nhàng: "Trông em khá hơn rồi đấy, có muốn ra ngoài tắm nắng không? Mặc ít thế ra đường, bị cảm thì chúng tôi sẽ rất phiền lòng đấy."
"Không, rõ ràng giờ chỉ có mình anh quản tôi, tôi không phải trẻ con đâu..."
Childe chững lại, lấy ra thứ tròn nhỏ như cúc áo từ người mình: "Đây là gì? Thiết bị nghe lén?"
Dạ Tuyền Thiên cầm lấy, bóp thử không nát, đành đưa lại cho anh: "Có lẽ là ai đó gắn lên người anh."
Hệ thống: “Mức độ nhận thức tăng 3%, tiến độ hiện tại: 7%.”
Dạ Tuyền Thiên: Conan! Không hổ là cậu!
Một lúc sau,
Hệ thống: “Mức độ nhận thức tăng 2%, tiến độ hiện tại: 9%.”
Dạ Tuyền Thiên: ???
...
Trong tai nghe vang lên tiếng điện giật “tè tè”, rồi im bặt.
Conan tháo tai nghe, sắc mặt căng lại: "Bị phát hiện rồi."
[Còn Tiếp]