Editor: Ascream Nguyễn.
Beta: --
______________________
Chương 2:
Hệ thống đã chuẩn bị cho Dạ Tuyền Thiên một căn nhà an toàn.
Một phòng khách, một phòng ngủ, diện tích không lớn nhưng mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối. Đây là nơi hệ thống nói rằng: bất kỳ tổ chức lớn nào cũng không thể lần ra, do hệ thống chủ phát riêng cho từng ký chủ.
Trong tủ quần áo của phòng ngủ có vài bộ đồ phù hợp với thời tiết hiện tại, Dạ Tuyền Thiên lấy ra thay. Vừa quay người đã thấy Tartaglia đang ngồi bên mép giường, khiến cậu bật cười.
Việc quan sát môi trường từ hai góc nhìn quả thật hơi kỳ lạ, nhưng cũng đỡ phải soi gương. Bộ quần áo hệ thống chuẩn bị tuy bình thường, không rõ thương hiệu hay xuất xứ, nhưng vừa vặn. So với dáng vẻ phóng túng trước đó mặc áo hoa quần đùi, cậu lúc này trông ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn hẳn.
Tartaglia nhìn cậu, nở cùng một nụ cười.
Sau đó, cả hai người gần như cùng lúc thu lại biểu cảm, lộ ra vẻ bất lực, ngay cả sinh đôi cũng khó mà làm được sự đồng bộ như thế.
Dạ Tuyền Thiên xoa xoa má, có chút phiền muộn.
Dù gì thì thân thể là của Tartaglia, nhưng linh hồn bên trong vẫn là của cậu. Giống như người bình thường khó mà vẽ hình tròn bằng tay trái và hình vuông bằng tay phải cùng lúc, việc điều khiển hai cơ thể sẽ vô thức dẫn đến những hành vi trùng khớp.
Thế nhưng hệ thống chỉ cần thấy nhân vật chuyển động là đã hưng phấn không thôi, thậm chí khi từ chỗ Conan nhận được 0.2% độ nhận biết cũng đủ khiến nó mừng rỡ. Cái dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đó, khiến một người luôn sống tùy tâm như Dạ Tuyền Thiên cũng thấy rằng: dù chỉ khiến nó không thất vọng, cậu cũng nhất định phải nhập vai cho tốt.
Huống chi, cậu thật sự rất yêu thích những nhân vật này.
Cậu mở bảng hệ thống, vào mục độ nhận biết, lập tức hiện ra bốn thanh tiến trình. Một thanh ghi rõ: “Thám tử lừng danh Conan", ba thanh còn lại thì hiển thị là chưa mở khóa, hẳn phải đợi cậu gặp các nhân vật chủ chốt trong các thế giới đó mới mở được.
Phía dưới có một biểu tượng hình tam giác nhỏ và dòng chữ bé.
Click vào mũi tên đó, lập tức hiện ra thêm một loạt thanh tiến trình khác.
Điều này chứng tỏ, không chỉ có bốn thế giới như cậu nghĩ ban đầu.
Dòng chữ nhỏ ghi rằng: Chỉ cần hai thế giới bát kỳ đạt 100%, và hai thế giới khác đạt trên 50%, là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Dạ Tuyền Thiên nhướng mày, tức là: dù có rất nhiều thế giới tổng hợp, nhưng chỉ cần cày kỹ bốn thế giới là được?
Hệ thống lập tức tỏ vẻ vô cùng khâm phục: “Ký chủ, ngài thật thông minh!”
Tuy nhiên, chỉ dựa vào một mình Tartaglia là không đủ để hoàn thành nhiệm vụ, cậu cần mở khóa thêm nhiều nhân vật khác thì mới dễ dàng thu thập độ nhận biết. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, nếu bị bất kỳ ai trong các thế giới đó nghi ngờ về sự tồn tại của bọn họ, nhiệm vụ sẽ thất bại, năng lượng hệ thống tiêu hao vô ích, và hệ thống sẽ đối mặt với cái chết.
Dạ Tuyền Thiên tuy là trạch nam, nhưng thời gian chủ yếu đều dành cho chơi game, kiến thức anime đa phần đến từ các video trên mạng. Với kinh nghiệm thiết kế trò chơi cùng các cảnh anime chớp nhoáng, cắt ghép đầy nhịp điệu trên các nền tảng video, cậu biết rõ ba thế giới còn lại tuyệt đối không thân thiện như thế giới Conan.
Muốn sống tự do trong mấy thế giới đó, với thân thể hiện tại mà thổi gió nhẹ cũng hắt hơi thì đúng là không sống nổi.
Nói cách khác, cậu và hệ thống hiện đang cộng sinh.
Nếu giờ nói điều đó ra, chắc cái đuôi của hệ thống sẽ vểnh đến tận trời mất…
Dạ Tuyền Thiên cúi đầu nhìn bàn tay mình. Trước khi cậu có thể thành thạo điều khiển hai thân thể một cách độc lập, Dạ Tuyền Thiên vẫn nên ở yên trong nhà là hơn.
Cậu quay sang nhìn Tartaglia, người kia khẽ gật đầu với cậu, đôi mắt cong cong như hồ ly, nở nụ cười phóng khoáng:
“Giao cho tôi nhé, bạn đồng hành.”
. . .
Nói là như vậy, nhưng việc cấp bách nhất lúc này vẫn là giải quyết vấn đề ăn uống. Dù hệ thống chủ đã chuẩn bị cho Dạ Tuyền Thiên một căn nhà an toàn, nhưng bên trong bếp lại trống trơn không có gì cả. Cơ thể Dạ Tuyền Thiên vẫn chỉ là một người bình thường, lần trước cậu ra ngoài mua xì dầu cũng là vì đang nấu ăn thì phát hiện đã dùng hết. Giờ nếu không ăn gì, e là đói chết mất. Thế nên Tartaglia quyết định ra ngoài mua chút đồ ăn cho cậu.
Hệ thống lí nhí lên tiếng: “Nhưng… chúng ta không có tiền…”
Tartaglia hơi khựng lại: “Ngân hàng phương Bắc của tôi…”
Rồi lại lẩm bẩm, “À đúng rồi, ngân hàng vẫn chưa mở chi nhánh ở đây…”
“Nếu tên chủ ngân hàng xảo quyệt kia mà chịu nỗ lực một chút, mở được chi nhánh ở thành phố Beika này, thì có lẽ tôi cũng… không đến nỗi ghét hắn.”
Thế nhưng, những nhân vật nhà giàu đó vẫn chưa vào được hồ thẻ, giao diện hệ thống vẫn chưa hiển thị các nhân vật đó để rút, thế nên mở ngân hàng chỉ có thể là một giấc mộng ban ngày của Dạ Tuyền Thiên mà thôi.
Cậu khẽ cử động những ngón tay buông tự nhiên bên người như đang xoay vũ khí, bước chân chuyển hướng, đi vào một con hẻm gần đó, nơi nổi tiếng thường xuyên xảy ra án mạng.
“Giờ thì… chỉ còn cách làm phiền người khác một chút vậy.”
Trong con hẻm lúc này, đang có ba người mặc đồ đen và một người đàn ông trung niên.
Trong ba người mặc đồ đen, có một người đội mũ phớt đen, tóc dài màu bạc xõa thẳng sau lưng. Hắn tựa vào tường, bên môi lượn lờ khói thuốc. Hai người còn lại đang nói gì đó với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông kia căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc hộp đựng tiền trong tay gã đàn ông gầy gò, sắc mặt lạnh lùng đứng trước mặt. Trong mắt hắn, vừa có sự sợ hãi, vừa có lòng tham.
Amuro Tooru (Bourbon) thầm thấy ghê tởm với hạng người cặn bã như vậy, nhưng bề ngoài vẫn điềm nhiên không đổi sắc mặt. Hắn đưa tay ra, giọng lạnh lùng:
“Tài liệu.”
Người đàn ông trung niên theo phản xạ lùi lại nửa bước, ôm chặt túi áo: “Các người phải trả tiền trước!”
“Đoàng!”
“Bourbon, đừng nói nhảm nữa.” Gin liếc mắt nhìn Amuro Tooru, thu súng về, ra hiệu cho Vodka lấy tài liệu ra.
Amuro Tooru liếc nhìn vết máu trên trán của người đàn ông trung niên, rồi móc ra một thẻ nhớ từ túi áo hắn, hờ hững nói:
“Giết hắn ngay sau khi hắn vừa nhận được tiền chẳng phải sẽ kích thích hơn sao? Làm vậy thật sự quá nhàm chán rồi.”
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ba người:
“Giết chóc mà chiến đấu, đúng là vô vị thật. Xin chào nhé, ba tên đen thui kia.”
Cứ như cố tình chờ đến đúng lúc, ngay sau lời nói tiếng bước chân gõ lộp cộp vang lên trong hẻm nhỏ. Một bóng dáng cao gầy dần hiện ra trước mắt ba người.
Gin nheo mắt, đồng tử xanh lá đảo nhanh qua người đối phương: “Người Nga.”
Tartaglia nhún vai, giơ một ngón tay trỏ lên như ra hiệu, rồi lại nghiêng tay, chỉ vào chiếc hộp tiền trong tay Amuro Tooru:
“Tôi đang rất vội, mà bụng thì đói cồn cào…”
“Cho tôi xin cái đó được không?”
Vodka quát lên: “Ngươi đang đùa cái gì vậy hả!”
Bọn họ là Tổ chức Áo đen, người xưa giờ chỉ có đi cướp của người khác, làm gì có ai có gan đến cướp ngược lại bọn họ!
Không cần Gin ra lệnh, Vodka đã lập tức rút súng bắn. Nhưng đạn bay tới đâu, đều bị một cây cung dài màu lam băng chắn lại đinh đinh đoàng đoàng, không sót viên nào.
Bấy giờ, hắn mới phát hiện mình thậm chí không nhận ra đối phương lấy cung ra từ lúc nào!
Amuro Tooru bị ánh mắt xanh lam u tối kia khóa chặt, trực giác nguy hiểm vang lên không dứt trong lòng:
Tên này tuyệt đối không phải người bình thường!
Ở khoảng cách gần thế này, mà lại có thể dùng vũ khí lạnh để chặn đạn, biểu cảm của Gin rốt cuộc cũng nghiêm túc hơn đôi chút.
Thế nhưng ý nghĩ vừa xoẹt qua đầu, đã thấy chàng trai tóc cam kia đồng thời nắm chặt lấy thân cung bằng cả hai tay, ánh sáng màu nước biển lóe lên, hai lưỡi dao nước liền xuất hiện trong tay hắn.
Gin gần như ngay lập tức nghĩ đến… những tổ chức ở cảng Yokohama.
“Ngươi là dị năng giả!”
Tartaglia, người vốn cũng không ngờ lần đầu cướp bóc lại đụng ngay Gin, vì an toàn đã kích hoạt luôn kỹ năng, nghiêng đầu cười, rồi vung một đòn chém ngang.
Gin ngửa người né tránh, một lọn tóc bạc bị lưỡi dao nước chém đứt, bay lả tả trong gió.
Lúc này Tartaglia mới thong thả mở miệng:
“Bây giờ không phải lúc để tán gẫu đâu.”
Nếu chỉ đối mặt với một người thì Tartaglia có thể hơi thiếu lực công phá, nhưng nếu kẻ địch là ba người,
Tiếng chiến đấu vang lên ầm ầm!
Amuro Tooru đứng phía trong hẻm, là người đầu tiên đối đầu với Tartaglia. Hai người cao ngang nhau, mỗi chiêu đều chí mạng, thế nhưng Gin nhanh chóng nhận ra đây không chỉ đơn giản là lưỡi dao nước.
Lưỡi dao nước sắc bén như thật, không chỉ chém gãy súng mà hắn dùng để đỡ đòn, mỗi lần vung chém còn tung ra những giọt nước bắn tung tóe, khiến hắn khó lòng né tránh. Dù chỉ là một giọt cực nhỏ, cũng có thể để lại vết thương rỉ máu. Khi Vodka thấy vậy, quyết định không thể tiếp tục đứng ngoài mà tham chiến, tình hình càng trở nên tồi tệ!
Amuro Tooru, lúc này đang cầm hộp tiền, dĩ nhiên không thể giả vờ đứng ngoài. Chỉ vừa bước lại gần hai bước, nước bắn tung tóe khiến anh theo phản xạ đưa tay lên chạm má.
Thấy ngón tay dính máu, ánh mắt Amuro Tooru trở nên sâu thẳm. Lúc này Gin và Vodka đều đang luống cuống, anh liền nhân cơ hội nhắm vào một làn sóng nước, vừa né tránh, ngực liền đau nhói, máu tươi phun trào, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng nổ nước vang lên!
Amuro Tooru hô lên: “Chết rồi, tài liệu!”
Gin tức giận quát:
“Đưa hộp tiền cho hắn!”
Amuro Tooru cắn môi, ném chiếc hộp tiền về phía chàng trai tóc cam.
Gin và Vodka liền nhân lúc Tartaglia đưa tay bắt lấy hộp tiền, nhanh chóng rút lui, Amuro Tooru cũng lập tức theo sau. Nhưng chỉ trong vài khoảnh khắc, quần áo trên người Gin và Vodka gần như bị xé rách thành mảnh vụn, rơi vãi đầy đất, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ, trông cực kỳ thảm hại.
Ngay cả Amuro Tooru, người phản ứng chậm một bước, lúc này cũng chỉ còn mặc đúng một cái quần dài.
Tartaglia đứng giữa đống vải vụn đen dưới chân, thản nhiên dẫm lên chiếc thẻ nhớ bị vỡ thành nhiều mảnh, mở hộp tiền ra, hài lòng nhìn thấy đầy ắp yên Nhật, thu lại lưỡi dao nước, quay người rời khỏi con hẻm.
Hệ thống vô cùng phấn khích khi phát hiện độ nhận thức lại tăng lên, dù chỉ là 0.2% như lần trước, nhưng nó tin tưởng:
“Nhất định ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
Mang theo mùi máu trên người, Tartaglia chưa đi được bao xa thì gặp lại nhóm Conan.
Conan, người lúc này trong ba lô vẫn còn nhét chiếc dép hỏng: “…”
Hôm nay thật là xui tận mạng.
Haibara Ai ngay khi nhìn thấy chàng trai tóc cam, đã nắm chặt lấy tay Conan, nhờ vậy mới gắng gượng không khuỵu xuống.
Conan cũng im lặng, bởi cậu cũng ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt.
Ayumi hồn nhiên gọi: “Á! Là anh trai tóc cam lúc nãy kìa!”
Tartaglia bước tới, dáng vẻ nhẹ nhàng: “Đúng là có duyên ghê.”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Khi ánh mắt Tartaglia lướt qua họ, Conan và Haibara Ai lòng căng như dây đàn, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo.
Ayumi hỏi: “Anh ơi, anh mặc áo hoa lúc nãy sao rồi ạ?”
“Không sao cả, chỉ là… ha.”
Tartaglia cười nhẹ, rồi hỏi: “Các em biết gần đây có quán ăn nào ngon không?”
Conan: “…”
Nói chuyện thì nói cho trọn vẹn đi, sao cứ nói nửa chừng như vậy!
Ayumi đáp: “Phía trước rẽ trái có quán thịt nướng ngon lắm, tụi em thường đi, anh có cần tụi em dẫn đường không ạ?”
“Không cần dẫn đường đâu.”
Tartaglia xoa đầu cô bé, cười dịu dàng:
“Thấy các, anh em lại nhớ đến các em trai em gái của mình… Hay là anh mời các em đi ăn nhé?”
Vừa nghe đến từ “em gái”, Haibara Ai khẽ run người.
Còn Conan thì lặng lẽ nhìn về phía con hẻm Tartaglia vừa bước ra, mùi máu vẫn còn vương lại, bị gió thổi tan dần.
Một người như vậy, cũng có thể yêu thương gia đình sao?
Conan muốn lại gần anh ta tìm hiểu, nhưng lại không muốn để Haibara Ai, người đang trong tình trạng bất ổn phải theo. Song, Haibara lại nhìn ra sự do dự của cậu, và tranh thủ nhận lời Tartaglia trước khi Conan kịp từ chối.
Quán thịt nướng ở gần đó, may mắn còn trống một bàn, các bàn khác đã chật kín. Vừa thấy Tartaglia, nhân viên phục vụ lập tức ra đón.
Bàn bên cạnh, là hai người mặc đồng phục đen và một con gấu trúc khổng lồ, đống thịt nướng trên bàn đã ăn được một nửa. Cậu thiếu niên tóc trắng đứng dậy ra hiệu gì đó, rồi hướng về phía bếp, có vẻ là đi vệ sinh. Nhưng chưa đầy một phút sau đã chạy thục mạng quay lại.
Cậu ta chỉ tay về phía nhà bếp, hét lớn: “Dưa cải muối mặn quá!”
Conan, bị hành động quay lại quá nhanh của cậu thu hút, ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
Khoan… nãy giờ anh ta dùng ký hiệu ngôn ngữ vì không biết nói sao?
Tartaglia thì quay sang nhìn Conan, thầm cảm thán: “Không hổ danh là thần chết di động.”
Nhìn thấy Toge Inumaki làm mặt nghiêm trọng như vậy, Maki và Panda lập tức đứng dậy với sát khí ngùn ngụt, đồng thanh hỏi:
“Chú linh ở đâu?!”
Inumaki khoanh tay, làm dấu chữ X, nói: “Cá ngừ bào” rồi chỉ về phía nhà bếp, tiếp: “Sốt trứng cá ngừ!”
Hai người kia lập tức nghiêm mặt: “Hiểu rồi!”
Conan đang nghe lén, giật mình: “???”
Mấy người hiểu cái quái gì cơ?!
[Còn Tiếp]