Editor: Ascream Nguyễn.
Beta: --
_________________
Chương 1:
"Chào mừng ký chủ thân yêu! Rất vui được gặp ngài! Bây giờ chúng ta bắt đầu rút thẻ ngay và luôn được không? Chắc hẳn ngài đã không thể chờ đợi nổi rồi nhỉ!"
Chất giọng điện tử của hệ thống mang theo chút phấn khích, chỉ nghe âm thanh thôi cũng có thể hình dung được nó đang hào hứng quan sát thế giới mới này, nôn nóng bước vào hành trình nhiệm vụ mới lắm rồi.
Dạ Tuyền Thiên chớp mắt, vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Cậu nhớ là mình vừa định ra ngoài mua xì dầu, thì chiếc dép tông lào bị đứt ngay sau vài bước chân. Khi cậu còn đang do dự không biết nên cắn răng đi đến cửa hàng hay lên lầu thay dép, thì sau gáy bỗng đau nhói, ngẩng đầu lên đã thấy mình đứng ở một con phố khác, phía sau không còn là khu nhà mình ở nữa mà là một trung tâm thương mại.
Cậu cúi đầu, ngón chân nhúc nhích một cái, chữ “人” trong chiếc dép tông liền bật lên, chĩa thẳng vào mu bàn chân.
Dạ Tuyền Thiên: “……”
Giọng điện tử trong đầu vẫn đang tích cực hô hào:
"Ký chủ nhìn xem! Nhân vật quan trọng đã xuất hiện rồi, không rút thẻ ngay lúc này thì còn chờ đến khi nào chứ!"
Dạ Tuyền Thiên theo phản xạ ngẩng đầu, thấy một cậu học sinh tiểu học đeo kính chạy tới:
"Anh ơi, anh đang đứng đây chờ ai à?"
Dạ Tuyền Thiên nhíu mày, phát hiện ra chuyện này không đơn giản.
Phía sau cậu học sinh còn có bốn đứa trẻ tầm tuổi nhau đi cùng, trong đó một cậu bé nhìn Dạ Tuyền Thiên từ trên xuống dưới rồi bật ra câu "Em hiểu rồi": "Conan, chắc chắn là anh trai này không đi được vì dép hỏng rồi, bên kia có cửa hàng tiện lợi, bọn em đi mua giúp anh một đôi dép nhé?"
Câu cuối là nói với Dạ Tuyền Thiên. Ngoài Conan và một cô bé tóc màu nâu đỏ, ba đứa trẻ còn lại đều dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, như thể đang chờ cậu nói “Nhờ các em vậy”.
Conan nheo mắt lại: Tất nhiên cậu biết là đôi dép của anh này bị đứt, nhưng cậu cố ý hỏi như vậy đấy!
Bây giờ đang là mùa nào chứ, ai lại đi dép lào và mặc quần hoa sặc sỡ đi dạo giữa con phố mua sắm đầy cửa hàng thế này!
Cô bé tóc nâu đỏ liếc Conan một cái, thấy vẻ mặt của cậu cũng nghiêm túc hẳn lên.
Dạ Tuyền Thiên đối mặt với ánh nhìn của Conan, cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi từ sau lưng đến, làm tim cậu lạnh đi vài phần.
Khóe mắt cậu liếc thấy tấm bảng quảng cáo trên tòa nhà đối diện: “Chương trình ưu đãi tháng Ba, hoạt động đặc biệt tại phố thương mại…”
Chết tiệt! Xuyên không mà còn đổi luôn cả tháng là sao chứ! Cậu sắp cảm lạnh mất rồi!
“Ắt xì!”
Hệ thống: “Ký chủ, mau rút thẻ đi, chỉ cần có được thân phận giả, mọi chuyện đều không còn là vấn đề nữa!”
Dù thứ đang nói chuyện trong đầu là cái gì, Dạ Tuyền Thiên cũng tin rồi.
Nghe thấy tiếng hắt hơi đó, Conan càng thêm chắc chắn trừ phi đầu óc có vấn đề, ai lại vừa sợ lạnh vừa đứng ngoài đường thế này, mà còn không chịu lên tiếng, có khi là vì..
“!”
Ba đứa trẻ gần như đồng thời tròn xoe mắt, trơ mắt nhìn chàng thanh niên trước mặt trắng dã con ngươi, thân hình lảo đảo, sắp đổ sầm xuống!
Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu Conan vụt qua đủ loại suy nghĩ, ông nội ơi cơ thể nhỏ bé của đám nhóc liệu có đỡ nổi không, hay người kia sẽ bị ngã đến chấn động não, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ thoáng qua, khi cậu hoàn hồn lại thì tay đã vô thức vươn ra đỡ người rồi.
Ngay lúc thân người kia sắp đổ hẳn lên bọn họ, một bàn tay thon dài, đeo găng tay đen hở ngón vươn tới, vòng lấy eo cậu thanh niên, kéo về phía mình.
Lúc này cô bé tóc nâu đỏ lập tức co đồng tử lại.
“Bạn đồng hành à, đừng để mình thảm hại thế này chứ.”
Thanh niên tóc cam ngắn nhẹ nhàng đỡ lấy người kia vào lòng, đôi mắt xanh thẫm dừng lại nơi cô bé, khẽ mỉm cười, rồi lại liếc sang cậu bé đeo kính, giọng điệu thâm sâu: “Nhóc con, tuỳ tiện bắt chuyện với người lạ không phải là thói quen tốt đâu.”
Nói xong, anh ta dùng tay còn lại luồn qua sau đầu gối Dạ Tuyền Thiên, bế ngang cả người cậu lên, xoay người bước đi. Dải vai màu đỏ sau lưng anh lướt qua không trung, mang theo hơi lạnh băng tuyết nhè nhẹ.
Conan định đuổi theo, nhưng lại bị Haibara Ai giữ lấy cổ tay. Quay đầu lại, cậu ngỡ ngàng phát hiện trán cô bé đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
…
“Ký chủ ơi, tăng rồi tăng rồi!” Giọng điện tử của hệ thống hưng phấn đến nỗi không nén nổi sự vui mừng: “Tôi đã bảo mà! Tôi tuyệt đối làm được! Tin tôi đi, chúng ta sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, khiến các hệ thống khác phải nhìn bằng con mắt khác!”
Vị thanh niên tóc cam khi nãy còn mang khí chất nguy hiểm giờ lại đặt Dạ Tuyền Thiên xuống, tò mò véo nhẹ má cậu, cảm thán: “Dù nhìn gương mặt mình từ góc độ này vẫn thấy đẹp trai thật đấy.”
Thanh niên tóc cam, cũng chính là Dạ Tuyền Thiên. Cậu trêu chọc chính mình, sờ từ đầu tới chân xác nhận không bị thương chỗ nào, rồi lại bế ngang chính mình lên lần nữa, dựa vào một con hẻm tối.
Là một chàng trai độc thân từ trong trứng, Dạ Tuyền Thiên biết chắc đời này cậu sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng khi vừa ngẩng đầu liền thấy “Thần chết tiểu học” chạy về phía mình, trong một phút giây nào đó cậu suýt nữa tưởng mình đã lên thiên đàng rồi.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu đồng ý với giọng nói cứ gào gào đòi rút thẻ trong đầu, một vòng tròn khổng lồ xuất hiện, chính giữa là mặt thẻ với sóng nước và tia sét tím đan xen, rực rỡ đến chói mắt.
【Thẻ bài: Xếp hạng mười một trong Fatui của quốc gia Snezhnaya – Childe, Tartaglia.
Sở hữu Thần Chi Nhãn hệ Thuỷ và Tà Nhãn hệ Lôi, yêu thích chiến đấu và chém giết, là một kẻ mạnh bước ra từ Vực Sâu.】
Tóc cam ngắn, mặt nạ đỏ, bộ trang phục phối giữa xám và đỏ trông như đồ biểu diễn sân khấu, đi kèm găng tay đen và giày da, khiến anh trông chẳng khác gì một con hồ ly đỏ đen bốn móng vuốt.
Xuất thân từ trò chơi 《Genshin Impact》, Dạ Tuyền Thiên là một dân F2P (Free to Play, không nạp tiền) từng trong cơn mê muộn nửa đêm, đã tức giận rút ví nạp lần đầu, cuối cùng mới rước được anh chàng này về tay.
Nhưng cậu chẳng ngờ lại gặp lại nhân vật mình yêu thích theo cách này.
Cậu cúi đầu nhìn bàn tay mình, lòng bàn tay đang đeo một chiếc găng tay đen có khoét hình trái tim.
Ngay khi rút được thẻ bài, cùng với âm thanh đưa ý thức vào, góc nhìn trước mắt cậu đột ngột xoay chuyển, từ xa nhìn thấy “Dạ Tuyền Thiên” đang loạng choạng sắp ngã xuống, chẳng cần suy nghĩ, cậu liền bước nhanh tới đỡ lấy.
Còn mấy lời vừa nãy… Dạ Tuyền Thiên nghiêm túc suy nghĩ nhất định là do tình yêu quá sâu đậm của cậu dành cho Tartaglia, nên mới vô thức từ chối hành vi OOC (hành động lệch nhân vật) trước mặt người khác.
Hơn nữa, thấy biểu cảm ngơ ngác hoảng hốt hiện lên trên gương mặt của Conan thật sự quá kích thích!
Có kẻ xuyên không nào mà không muốn nhìn thấy Conan biến sắc mặt chứ?!
Mặc dù trong thời gian ngắn ngủi, nhưng trong lòng Dạ Tuyền Thiên đã có vài suy đoán về tình trạng hiện tại của mình.
Conan, cùng với sức mạnh của thẻ Tartaglia vang lên trong đầu, tất cả đều cho thấy đây là tình huống vàng trong làng xuyên không tặng kèm hệ thống. Là một game thủ cày chay chuyên nghiệp, Dạ Tuyền Thiên đoán rằng rất có thể phía sau sẽ là hàng loạt nhiệm vụ phức tạp, thậm chí có nguy cơ thất bại là mất mạng.
Nhưng cậu vẫn cố tỏ ra không biết gì, hỏi: "Mi là thứ gì? Vì sao ta lại xuyên vào thế giới anime? Còn thân thể của Tartaglia là thế nào?"
Hệ thống lúc này mới giật mình nhận ra, vì quá phấn khích khi tìm được ký chủ, nên quên béng mất màn chào hỏi giới thiệu ban đầu.
Nó trước tiên chiếu lại cho Dạ Tuyền Thiên xem nguyên nhân tử vong của cậu. Khi cậu cúi đầu do dự không biết có nên quay lại thay dép hay không, một chậu cây từ tầng trên rơi xuống, đập thẳng vào sau gáy, đi đời nhà ma ngay tại chỗ.
Dạ Tuyền Thiên bất giác cúi nhìn phần sau đầu của "Dạ Tuyền Thiên" trong lòng, tóc dày, óng mượt, không có đất cát, không có chậu hoa, tốt lắm.
Tiếp theo là màn tự giới thiệu:
"Ký chủ xin chào, tôi là hệ thống số 1433 trực thuộc Phân bộ Danh Phận, sinh ra vì dị thế giới thứ nguyên. Ký chủ có thể rút thẻ để nhận được nhân vật, nguồn nhân vật đến từ đại lục Teyvat. Tôi có thể thu thập năng lượng thông qua việc giành được độ nhận biết-"
Ký chủ có thể rút thẻ để có được nhân vật, hành vi của cậu càng sát với tính cách thật của nhân vật thì sẽ phát huy được sức mạnh của nhân vật đó càng lớn. Và khi cậu lấy thân phận nhân vật ấy xuất hiện trước những nhân vật chính trong dị giới thứ nguyên, tạo ra ảnh hưởng, thì sẽ có cơ hội thu được “độ nhận biết”.
“Độ nhận biết càng cao, tôi mới…”
Dạ Tuyền Thiên: “Mới thế nào?”
Hệ thống bỗng hạ giọng: “Tôi… mới có thể tiếp tục sống.”
“Ý của mi là, ta phải vì mạng sống của ngươi mà đi thu thập độ nhận biết à?”
Giọng Dạ Tuyền Thiên lạnh đi vài phần.
Hệ thống bỗng trở nên luống cuống, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh: “Nếu ngài không muốn thì cũng không sao cả… Tuy tôi đã tiêu tốn một ít năng lượng để đưa ngài xuyên thế giới, nhưng dù sao cũng là tôi tự ý làm… Nếu ngài không đồng ý, tôi có thể đi tìm ký chủ khác…”
“Có phải những hệ thống khác đều bắt nạt mi, mi còn từng bị ký chủ trước bỏ rơi rồi đúng không?”
“Ngài… ngài làm sao biết được?!”
Tên này…
Phải học theo mấy cái hệ thống trong tiểu thuyết không gian chủ thần hay mấy cái bản trong phó bản kinh dị, cứ mở miệng ra là doạ chết người kia kìa!
Dạ Tuyền Thiên nghiến răng, cậu hoàn toàn không chịu nổi cái kiểu hệ thống mềm yếu, hiền lành, dễ bị bắt nạt như này!
Nếu hệ thống dùng cách đe doạ kiểu như “không làm thì chết” để ép cậu làm nhiệm vụ, thì bất kể cậu có làm gì cũng không thấy áy náy. Còn giờ thì sao, thật đáng giận!
Trong con hẻm tối, thanh niên tóc cam gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Yên tâm, có tôi ở đây, cậu không chết được đâu.”
Hệ thống cảm động thông báo: “Huhu… xin lỗi ngài đã ooc (thoát vai nhân vật) rồi…”
Dạ Tuyền Thiên giơ tay lên: “…Thế giờ làm sao đây?”
Bởi vì cậu vẫn còn đang bế chính bản thân mình.
Giọng hệ thống vang lên như thể đây là điều hiển nhiên: “Điều khiển đồng thời hai cái chứ sao! Giống như việc ngài có thể điều khiển mười ngón tay bấm những phím khác nhau trên bàn phím, đương nhiên cũng có thể điều khiển hai cơ thể cùng lúc!”
Dạ Tuyền Thiên, người từng tung hoành trong game với những thao tác siêu siêu siêu khó:
“…Nghe cũng… có lý đấy.”
…
“Haibara, họ không phải là…”
Conan suy nghĩ. Trước đây mỗi lần Haibara cảm thấy sợ hãi, thì những người xuất hiện đều mặc đồ đen, rất khớp với mô tả về tổ chức đó. Hai người lúc nãy trông đúng là kỳ quặc, nhưng cảm giác mang lại lại không giống lắm với những thành viên tổ chức từng gặp trước đây.
Haibara cắn môi, do dự một lúc mới nói: “Tớ không biết… Nhưng người xuất hiện sau cùng đó cho tớ cảm giác giống hệt như bọn họ, rất nguy hiểm.”
Conan hít sâu một hơi, đẩy Haibara về phía Ayumi: “Các cậu chờ ở đây, tớ đi một lát sẽ quay lại!”
Lúc này Mitsuhiko và Genta vẫn đang bàn luận về người xuất hiện sau cùng:
“Anh trai tóc cam ấy… ngầu thật đó!”
Ayumi: “Anh mặc áo hoa kia cũng đẹp trai lắm… chỉ là có hơi…”
Cô bé nhất thời không nghĩ ra từ phù hợp.
Mitsuhiko suy nghĩ rồi nói: “Là kiểu lười biếng thì phải? Dù dép hỏng cũng không có vẻ gì là bận tâm.”
Conan chỉ biết hướng đại khái mà hai người họ đã đi, vì sợ bị phát hiện nên không dám đuổi gấp, chỉ có thể từ từ bước theo, cẩn thận quan sát từng con hẻm nhỏ ven đường.
Đột nhiên, trong một hẻm nhỏ, chiếc dép tông bị hỏng vứt bên tường thu hút sự chú ý của cậu.
Haibara lo lắng đứng đợi, thấy Conan quay lại với chiếc dép tông trong tay.
Còn Dạ Tuyền Thiên, người vừa vứt dép, giờ đang giả vờ được Tartaglia bế trong lòng, đột nhiên chợt nghĩ:
Vì sao lúc nãy mình sờ bản thân mà hệ thống lại không nhắc nhở là OOC nhỉ?
[Còn Tiếp)