Editor: Ascream Nguyễn
Beta: --
___________________
Chương 4:

Amuro Tooru, Gin và Vodlka lên xe , xác nhận rằng tên người Nga tóc cam kia, ra tay chẳng cần lý do và cũng không đuổi theo họ, Gin bực bội định châm một điếu thuốc, nhưng vừa cử động thì vết thương lớn nhỏ khắp người liền đau nhói, lúc này mới nhớ ra do quần áo bị xé rách hoàn toàn nên ngay cả bao thuốc cũng mất luôn.

Amuro Tooru ngồi ghế sau, tâm trạng có chút kỳ quái, giữa sự phức tạp lại hiện lên một tia bình thản.

Anh không ngờ thực sự có người khiến Gin bị thiệt thòi, càng không ngờ rằng dị năng giả, đám người vốn chỉ xuất hiện ở Yokohama lại đột ngột xuất hiện ở thành phố Beika. Bất ngờ này có thể sẽ đem lại một bước tiến mới cho nhiệm vụ của anh.

Anh từng nghe nói về dị năng giả, mỗi người một năng lực, phân bố khắp thế giới. Mà ở khu vực này thì phần lớn tập trung tại Yokohama, nghe nói trị an nơi đó hỗn loạn, chính quyền còn thành lập cả một tổ chức để quản lý dị năng giả.

Tuy Amuro Tooru không phải là dị năng giả, cũng không phụ trách phương diện này nên không tìm hiểu sâu, đối với thực lực của người dị năng hôm nay cũng khó mà đánh giá chính xác.

Chỉ xét riêng thể chất, e rằng cũng không thua kém gì anh hay Gin.

Việc lợi dụng dị năng giả để tiêu hủy tài liệu đúng là điều bất ngờ ngoài ý muốn. Chỉ là khi đó cũng mất luôn quần áo... May mà xe của Gin đủ kín để che tầm nhìn, chứ nếu không mất mặt là chuyện nhỏ, Gin mà tức đến độ cho nổ bom thì phiền phức lớn.

Nhưng dù thế, hiện tại Gin vẫn giận đến nghiến răng.

“Vermouth.”

Giọng nói trầm thấp của Gin vừa vang lên trong ống nghe, Vermouth đã không nhịn được cười khẽ: “Là ai khiến anh giận thành thế này, tôi thực sự rất muốn gặp mặt người đó một lần đấy.”

Gin không dài dòng: “Tôi gặp một người Nga tóc cam ở Beika, rất có khả năng là dị năng giả. Người như vậy xuất hiện ở đây chắc chắn không phải không có mục đích. Tôi muốn cô điều tra rõ ràng: thân phận, tổ chức đứng sau và mục tiêu của hắn.”

Vermouth nghe kỹ rồi ghi nhớ trong lòng, miệng thì đùa: “Là hắn khiến các anh bị thiệt sao? Chẳng lẽ vì hắn… nên nhiệm vụ thất bại à?”

Cô chẳng cần nghĩ cũng đoán được Gin đang trên đường làm nhiệm vụ, hoặc đang tiến hành nhiệm vụ.

Gin khẽ cúi đầu, ánh mắt dưới làn tóc bạc lóe lên sát ý.

Không nghe thấy Gin trả lời, Vermouth ngầm xác nhận suy đoán trong lòng, liền ừ một tiếng rồi cúp máy.

Hỏi thêm nữa kiểu gì cũng bị trút giận lây.

Rốt cuộc là ai, mà có thể khiến nhiệm vụ của Gin thất bại?

Buổi chiều, Amuro Tooru quay lại quán cà phê.

Ba giờ chiều là thời điểm chuẩn cho trà chiều, quán cà phê Poirot có anh chàng đẹp trai như Amuro thì chỉ trong chốc lát đã có một nửa bàn ghế có khách.

Lúc này, Conan vừa từ nhà tiến sĩ Agasa trở về, nhìn thấy quán cà phê thì chợt nhớ tới một chuyện.

Vết máu tìm thấy trong ngõ vì bị nước lẫn vào nên không thể xét nghiệm chính xác, nhưng theo tiến sĩ Agasa, dựa vào hoa văn trên vải, khả năng cao là máu từ hai người trở lên.

Còn chiếc dép kia, tiến sĩ Agasa chỉ có thể tiếc nuối nói rằng đó chỉ là một chiếc dép bình thường, không có thông tin hữu ích nào.

Nghĩ đến Amuro Tooru, Conan bước vào quán cà phê.

Trên mặt Amuro Tooru dán băng cá nhân, trông vẫn đẹp trai như thường, đang bưng cà phê tới bàn của mấy cô gái. Thấy Conan, anh mỉm cười bước lại: “Conan, muốn uống gì không?”

Conan đáp lại bằng một ánh mắt sâu xa: “Em muốn nhờ anh Amuro dạy làm bài tập.”

Amuro Tooru gật đầu, quay sang mỉm cười xin lỗi một phục vụ khác: “Làm phiền chị trông hộ một lát, Azusa-san.”

Hai người ngồi xuống một góc khuất.

Conan nghi ngờ người thanh niên tóc cam kia có thể liên quan đến Tổ chức, mà để xác định liệu hắn có phải người của Tổ chức hay không, chỉ cần hỏi Amuro Tooru là có khi sẽ nhanh chóng có được câu trả lời.

“Chuyện sáng nay là…”

Cửa quán một lần nữa bị đẩy ra.

Dù là Conan hay Amuro Tooru, cả hai đều khẽ run đồng tử.

Chiếc găng tay đen tuyền vừa hạ xuống đã để lộ rõ hình trái tim, có thể nhìn thấy một chút đường vân mờ nhạt trên lòng bàn tay, tiếng xích nhỏ leng keng vang lên khẽ khàng trong quán. Azusa quay đầu lại, phát hiện đó là một chàng trai ngoại quốc rất điển trai, ngay cả mấy vị khách ngồi gần đó cũng bất giác nhìn sang.

Childe bước vào quán, đảo mắt một vòng, liền thấy được hai người quen.

Tâm trạng hắn rất tốt, vẫy tay chào: “Chào, lại gặp rồi.”

Mà người được chào, bất kể là Conan hay Amuro Tooru, đều cảm thấy hắn đang nói với mình.

Childe rất tự nhiên ngồi xuống bàn của họ.

“Nghe nói cà phê ở quán này rất ngon, còn có một nhân viên điển trai rất giỏi làm món ngọt.” Anh nhìn Amuro Tooru đang mặc tạp dề, “Có lẽ là cậu nhỉ?”

Sau đó lấy ra hai tờ tiền giấy, đưa cho nữ phục vụ Azusa đang đi tới, cười tươi: “Tôi muốn mang đi, được chứ?”

Azusa bị nhan sắc của anh đánh úp, lúng túng nói: “Đ-đương nhiên là được!”

Amuro Tooru đành phải vào bếp làm sandwich, để lại Conan và Childe ngồi lại cùng nhau.

Trong đầu Conan loé lên một suy nghĩ: “Anh trai này muốn mang đồ ăn về để cho người anh mặc áo hoa lúc sáng sao?”

“Anh mặc áo hoa? À, chắc là cậu nhóc Tuyền Thiên rồi.” Childe nói, “Cậu ấy không tiện ra ngoài, nên anh phải đi mua đồ thôi. Mà Conan, em sống gần đây à?”

“Nghe mấy người bạn của em gọi vậy, anh gọi em là Conan chắc được nhỉ?”

“Phòng thám tử của chú Mori nằm ngay tầng trên, em ở đó.” Conan chống hai tay lên mép ghế, hai chân đung đưa nhẹ, trông ngoan ngoãn vô cùng, “Mà em vẫn chưa biết tên anh trai là gì, cứ gọi là ‘anh tóc cam’ thì kỳ lắm.”

“Em nói đúng lắm.” Childe hoàn toàn đồng ý, không biết tên thì sao nâng cao độ nhận diện được chứ?

“Em có thể gọi tôi là ‘Childe’… À không, gọi là Tartaglia đi.”

Childe nghe giống kiểu gọi mấy ông bác học quá, Conan giả vờ không nhận ra, nhoẻn miệng cười rất tự nhiên.

Còn trong bếp, Amuro Tooru nhận mấy tờ tiền giấy từ tay Azusa, nhận ra đây chính là những tờ mới cứng mà sáng nay mình bị cướp mất.

Ban đầu tưởng là cố tình gây chuyện, giờ Amuro Tooru bỗng phát hiện, có vẻ mình đã nghĩ nhiều rồi.

Nhưng đối phương thực sự không giống người thiếu tiền chút nào.

Anh không chỉ làm sandwich mà còn chuẩn bị thêm bánh ngọt, cho vào túi giấy cùng với cà phê.

Thậm chí còn trả lại tiền thừa cho hắn.

Childe bỏ luôn tiền thừa vào túi giấy, lúc rời khỏi quán còn vẫy tay cười nói với Amuro Tooru: “Hy vọng lần trước không làm anh bị thương. Nếu cậu ấy thích đồ ăn ở đây, lần sau tôi sẽ lại đến.”

Sau khi anh rời đi, Conan nhìn về phía Amuro Tooru: “Hai người từng gặp nhau rồi à?”

Amuro Tooru: “...Tiền anh ta dùng để mua cà phê chính là số tiền sáng nay cướp từ Gin. Lúc đó tôi cũng có mặt.”

Conan: “…”

Cướp của Gin mà còn cướp thành công, thậm chí còn sống khỏe đến giờ.

Quả nhiên không phải kẻ đơn giản.

Conan cúi đầu, ánh nhìn bị cặp kính che khuất.

Tuy cậu đã đoán sai rằng anh ấy không phải thành viên của Tổ chức Áo Đen, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh ta là người thân thiện. Rất có thể anh ta cùng Dottore mà anh ta từng nhắc đến là người thuộc một tổ chức chưa rõ danh tính. Hơn nữa, cách gọi “Childe” và “Dottore” song hành rất rõ ràng là dạng biệt hiệu hoặc mật danh.

Người tên “Tuyền Thiên” kia rõ ràng trông rất khỏe mạnh, vậy mà lại ngất xỉu vô cớ, giờ còn không thể tự mình ra ngoài mua đồ ăn. Nghĩ đến từ Dottore và những hàm ý đi kèm...

Với tiền lệ từng có các thí nghiệm trên người của Tổ chức Áo Đen, Conan thật khó mà nghĩ theo hướng tích cực.

Cho dù từ đoạn nghe trộm trước đó có vẻ như Childe và Tiểu Ất có quan hệ khá tốt, nhưng…

Conan liếc mắt nhìn gò má và cổ của Amuro Tooru, nơi bị dán băng cá nhân cùng với các vết thương nhỏ gần như không thể thấy trên tay anh ta. Rõ ràng, cái gọi là cướp không đơn giản chỉ là một trò đùa.

Thế nhưng, sau một trận chiến dữ dội như thế mà khi gặp lại, đối phương vẫn có thể nở nụ cười trông như thật lòng chào hỏi, hoặc là người có tâm hồn cực kỳ thuần khiết, hoặc là cực kỳ thâm sâu khó lường.

Conan nghiêng về khả năng sau.

Cùng lúc đó, trên nóc một tòa nhà cao tầng mà Childe vừa đi ngang qua, Gin, nay đã thay một bộ áo choàng gió đen và đội mũ rộng vành hạ ánh mắt quan sát, đồng tử chợt nheo lại.

Dưới lầu, trên nền đất màu xám, mái tóc cam rực của thanh niên kia vô cùng nổi bật, không hề hay biết đang tiến lại gần chỗ hắn.

“Đại ca,”

Vodka rất hiểu ý, đưa khẩu súng bắn tỉa cao gần nửa người cho Gin. Gin nhận lấy bằng một tay, chân đạp lên mép mái nhà để làm điểm tựa, ánh mắt qua ống ngắm khóa chặt đỉnh đầu của thanh niên tóc cam. Gió lạnh trên tầng cao thổi phần phật áo choàng của hắn.

“Đoàng!”

Thời gian như bị làm chậm đến cực độ. Qua ống ngắm, thanh niên tóc cam ngẩng đầu lên, ngón út vẫn móc vào quai túi giấy, hai tay đưa lên ngang ngực, một cây cung dài màu lam băng quen thuộc xuất hiện trong tay hắn. Ánh sáng xanh nhạt ngưng tụ trong chớp mắt, và đúng vào khoảnh khắc viên đạn sắp chạm vào mũi tên, ngón tay hắn buông lơi.

Sát khí trong mắt Gin bị những làn sóng nước bao phủ. Ngay cả suy nghĩ trong đầu còn chưa kịp chuyển động, cơ thể đã phản xạ theo bản năng buông súng, nghiêng người né tránh, đồng thời đẩy Vodka đang đứng bên cạnh ra xa. Từ lúc bắn đạn đến lúc buông tay, thậm chí chưa đến nửa giây.

Vodka còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đẩy bật ra, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì âm thanh vụ nổ nước vang lên ngay trước mặt.

Khẩu súng bắn tỉa, phát nổ rồi!

Gin lau mặt, sắc mặt tối sầm như đáy nồi.

Ngay sau đó, Vermouth lại nhận được cuộc gọi của Gin.

“Phải điều tra ra thân phận tên đó bằng được. Càng sớm càng tốt!”

Vermouth: “……” Mùi thuốc súng này, qua điện thoại cũng ngửi thấy rõ ràng.

Gin hít sâu một hơi, giọng lạnh băng: “Liên lạc với dị năng giả bên Yokohama, bất kể giá nào tôi cũng phải giết thằng khốn đó.”

Vermouth: “Nếu anh muốn giết tên đó nhanh chóng, ít nhất anh cũng phải cho tôi biết hình dạng của hắn. Chỉ dựa vào mô tả ‘thanh niên Nga tóc cam’, ở Beika tôi có thể tìm ra cả đống người.”

Gin: “Thằng đó không giống những người khác. Chỉ cần cô nhìn thấy, sẽ biết ngay đó là hắn.”

Vermouth đặt điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ.

Với Gin, một kẻ đến cả tên của người mình giết cũng chẳng thèm nhớ mà đánh giá như vậy thì thật quá đặc biệt.

Sau khi rời khỏi quán cà phê Poirot, Childe xách túi giấy, thong thả đi về.

Ấn tượng ban đầu anh để lại cho Conan chắc chắn là thành viên của Tổ chức Áo Đen, nhưng với sự hiện diện của Amuro Tooru, niềm tin đó có lẽ sẽ nhanh chóng bị thay đổi.

Còn hiện tại, anh đã đắc tội với “xưởng rượu” ( Tổ chức Áo Đen). Với phong cách nhất quán của Gin, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua chuyện bị cướp tiền buổi sáng. Biết đâu giờ này hắn đang vắt óc nghĩ cách giết mình.

Đôi mắt anh nheo lại, như thể vừa nghĩ ra chuyện gì thú vị.

Hy vọng sau này Conan sẽ không quá sốc khi thế giới quan bị đảo lộn.

Có lẽ mình nên đi mua cái điện thoại trước. Lần sau đến Poirot còn có thể kết bạn liên lạc với Amuro Tooru hoặc Conan.

Hoàn toàn không thèm để ý người ta có muốn hay không, Childe nói là làm. Anh lập tức xoay người bước đến cửa hàng điện thoại gần nhất.

Anh dừng lại ở bậc thềm trước cửa tiệm, chiếc cung dài lam băng lóe sáng chốc lát trong tay, viên đạn từng bị bắn nát thành mảnh bởi nước đang theo gió tản ra. Cậu ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, thậm chí còn thong thả vẫy tay chào.

Có thể ăn no, đúng là nhờ phúc của Gin cả.

Mà cậu đâu biết lúc này Gin đang hận đến mức muốn dùng ánh mắt giết người.

Hệ thống vẫn tràn đầy sức sống vang lên: “Chúc mừng ký chủ! Độ nhận biết lại tăng rồi! Giờ đã đạt 11%! Vượt mốc 10% là có thể quay thẻ một lần, ký chủ có muốn quay ngay không?”

Thành thật mà nói, lúc này Dạ Tuyền Thiên cũng không biết Conan bọn họ đã tự tưởng tượng ra chuyện gì rồi.

Cậu đang thả lỏng tay, bên cạnh là một chồng truyện tranh vẫn chưa hề động đến. Bởi cứ đọc truyện là cậu buồn ngủ, tốc độ cực kỳ chậm, quyển cầm trong tay thậm chí còn chưa đọc xong một nửa.

Vì tiếng nói của hệ thống, Dạ Tuyền Thiên tỉnh táo hơn một chút, lẩm bẩm đáp: “À, quay đi.”

Ghi chú của Editor:
Chắc nhiều bạn thắc mắc sao tên main lại là tiếng trung nhỉ, lúc đầu dịch thì mình dịch ra tiếng trung sau đó xem lại thì tên main cũng có ở tiếng Nhật. Mà mình lười sửa quá.

[Còn tiếp]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play