Editor: Ascream Nguyễn
Beta: ---
_______________________
Chương 5:
Ánh mắt mông lung của Dạ Tuyền Thiên lướt qua chữ cuối cùng trên trang truyện tranh, cuối cùng không nhịn được mà ngã đầu xuống giường.
Hệ thống đã chứng kiến cảnh này đến ba lần chỉ trong nửa ngày, lặng lẽ che mặt: Trang này vừa đọc xong lại uổng công rồi.
Trong đầu của Dạ Tuyền Thiên, một vòng tròn triệu hồi khổng lồ lần nữa bừng sáng, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ trung tâm. Một màu xanh nhạt như nước lặng, kèm theo những chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lượn từ trên không trung rơi xuống, hình ảnh một thẻ bài tươi sáng ôm đàn lyre với lá xanh lóe lên trong vòng triệu hồi.
Đôi mắt xanh biếc trong trẻo ánh lên một tia cười nhẹ, bóng người ấy từ trên vòng sáng rơi xuống.
Bị ánh sáng làm tỉnh giấc, Dạ Tuyền Thiên mở mắt, theo bản năng cầm cuốn truyện tranh che lên mặt, tạo ra một bộ dáng dù ngủ gật trên lớp cũng vẫn chăm chỉ học hành.
Đúng như hệ thống dự đoán, sau khi nhìn vài trang mà chẳng nhớ gì, cậu lại âm thầm lật lại một trang phía trước để đọc lại từ đầu.
Hệ thống: “……”
. . .
Kể từ khi xác định dị năng không thể đạt được mục tiêu, tổ chức Áo Đen đã từ bỏ ý định giao thiệp với các tổ chức dị năng tại Yokohama. Thậm chí ngay cả ở thành phố cảng hỗn loạn đó, hoàn toàn không có thành viên nào của tổ chức hoạt động.
Muốn tìm được một dị năng giả thích hợp để báo thù cho Gin, chỉ gọi điện thôi thì không đủ.
Vermouth rà soát lại tình báo trong đầu, nhận ra rằng lần này chắc cô phải du lịch công tác bằng tiền của Gin rồi.
Cô hóa trang sơ qua, trông như một cô gái dân thành thị sau giờ làm quyết định lái xe đi dạo, rồi hòa vào dòng xe trên đường cao tốc.
Trong xe tối om, Vermouth vừa lái xe vừa trầm ngâm suy nghĩ. Còn ở góc chết tầm nhìn phía sau, trên ghế, một con búp bê nhỏ bằng lòng bàn tay, màu xanh nhạt, đã bất ngờ xuất hiện. Cảm nhận được xe chạy ổn định, nó nhếch môi đầy thỏa mãn, rồi... ngủ luôn.
Sau khi rời khỏi cao tốc và lái vào nội đô, xe dần giảm tốc rồi dừng ở bãi đỗ gần một quán bar.
Vừa bước xuống xe, Vermouth đã lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Khóe môi cô khẽ nhếch, đối với những ánh nhìn ấy vừa quá quen thuộc vừa không buồn để tâm. Vừa vào bar, cô liền chọn chỗ ngồi bắt mắt nhất ngay tại quầy pha chế.
Mà ở ghế sau xe cô, con búp bê xanh nhạt kia khẽ lắc lư cái đầu nhỏ, xuyên qua tòa nhà và cửa kính xe, ngửi thấy..
Là mùi rượu!
Nó cố sức chui ra khỏi xe, đứng hẳn dưới ánh đèn neon rực rỡ của màn đêm.
Hai sợi tóc dựng đứng trên đầu, áo choàng có mũ trùm màu trắng với họa tiết xanh nhạt, đôi mắt tròn như hai đốm sáng xanh biếc, sau lưng chỉ có một bên cánh, nhưng bay cực kỳ ổn định, dường như chẳng cần đập cánh mà vẫn lơ lửng giữa không trung. Lúc này, chiếc áo choàng trắng của nó đã bị ánh đèn neon năm màu bảy sắc chiếu thành muôn vàn sắc màu rực rỡ.
【Thẻ bài: Phong Thần Mondstadt – Barbatos, hiện tại là Venti.
Sở hữu Tâm Thần Phong hệ và Mắt Thần Phong hệ được chế tác bằng thủy tinh nhưng lại phát sáng. Yêu thích rượu ngon và thơ ca, tự xưng là vị thần yếu nhất trong Thất Thần.
Chú thích: Có hai hình thái, hình người và hình tinh linh.】
Hai má của nó ửng lên một vệt đỏ, như thể còn chưa uống rượu mà đã say rồi vậy.
Nó trốn sau lưng một vị khách, lặng lẽ chuồn vào quán bar.
Nếu có ai mời uống rượu... thì nó có thể miễn cưỡng cố gắng một chút, hoàn thành một nguyện vọng nho nhỏ của người đó.
Người mà nó đang đi theo... rất cao, vì đi quá sát nên với thân hình bé như bàn tay của mình, nó ngẩng đầu cũng chẳng nhìn thấy sau gáy của người đó.
Mà phần tà áo khoác dài phía sau của vị khách này đung đưa tự do theo từng bước đi, vừa hay che khuất hoàn hảo hình dáng của tinh linh gió, nhưng cũng khiến tinh linh chẳng nhìn thấy gì cả.
Nó ngẩng đầu, chăm chú quan sát người đàn ông dường như đang nghiêm túc trò chuyện với đồng đội bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở túi áo khoác đang đong đưa ngay trước mặt mình, sau khi do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được mà chui vào.
“Ha, nói nào là ‘Cậu đã ba ngày không làm ủy thác rồi, cứ nằm bẹp mãi trên sofa sẽ thối luôn ở đấy đấy’, thế mà lại cứ kéo tôi tới đây cho bằng được, Kunikida-kun…”
Giọng của chàng trai tóc đen uốn nhẹ ban đầu thì trầm thấp, dần dần nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Người đàn ông tóc vàng mà anh gọi cũng nghiêng người, chăm chú lắng nghe hơn.
Giọng bỗng cao lên: “Kunikida-kun chẳng lẽ chưa từng đến quán bar bao giờ sao?!”
Trong khoảnh khắc ấy, hơn nửa ánh nhìn trong quán bar bỗng đổ dồn về phía họ.
Người tên Kunikida Doppo tức giận gọi: “Daizai Osamu!”
Dazai Osamu lập tức nhảy lùi lại, áp sát người vào tường, một tay chỉ vào anh ta, vẻ mặt kỳ quái:
“Chẳng lẽ tôi đoán trúng rồi nên cậu thẹn quá hóa giận đấy hả?”
Cùng lúc đó, tay còn lại của anh ta lén chạm vào viền túi áo khoác, mượn lớp áo tung bay và bức tường làm lớp che, liếc nhìn thứ bên trong túi.
Dazai Osamu và sinh vật nhỏ phát ánh sáng xanh lục trong túi áo, cả hai mắt chạm mắt.
Tinh linh gió: “Ê hề~”
Dazai Osamu: “???”
Bàn tay đang nắm viền túi áo khoác lập tức kéo miệng túi khép lại.
Anh ta thoáng chốc nghi ngờ, chẳng lẽ mình đã say nên mới hoa mắt thế này?
Cái thứ quái quỷ gì vậy trời?!
Sự náo nhiệt bên này thậm chí còn khiến Vermouth, đang ngồi ở quầy bar và bị một người đàn ông bắt chuyện, ngoảnh đầu nhìn lại.
Người đàn ông ngồi cạnh cô lập tức “ồ” lên một tiếng, thấy mình thu hút được sự chú ý của cô, liền rất đắc ý nói bằng giọng điệu như thể bản thân hiểu biết rộng:
“Đó là người của Văn phòng Thám tử Vũ trang đấy. Chỉ cần giao nhiệm vụ là họ sẽ làm, dễ lắm.”
Trong giọng nói hắn có chút coi thường, trái ngược hẳn với sự kính trọng mà dân thường dành cho thám tử. Điều này rốt cuộc cũng khiến Vermouth cảm thấy chút hứng thú với gã đàn ông đầy vẻ dâm dê này.
Được khuyến khích, gã đàn ông càng nói hăng:
“Nói là ‘Văn phòng Thám tử Vũ trang’ gì gì đó, chứ chẳng phải vẫn phải chịu sự quản lý của Cục Năng lực Đặc biệt sao? Còn nữa… cái đám Mafia ở cảng ấy, mấy hôm trước tôi còn thấy cái thằng mặc áo khoác màu kaki bị một đám người mặc đồ đen bao vây đánh tơi tả!”
Nhưng thực tế là, hắn chỉ mới liếc từ xa, thấy có một đám người mặc đồ đen trong ngõ, liền sợ quá chạy mất dép.
Tuy vậy, điều đó không cản hắn thêm mắm dặm muối, ai bảo cái tên mặc áo khoác ấy chỉ bằng khuôn mặt thôi đã hút hết ánh nhìn của người ta về phía mình!
Một nửa số phụ nữ trong quán bar đều nhìn về phía hắn ta!
Đáng tiếc là Kunikida không nằm trong số đó.
Anh ta một tay túm cổ áo khoác của Dazai, kéo thẳng vào góc khuất với thân hình cao 1m8, mà bị anh lôi đi nhẹ như không, đủ thấy quá quen thuộc với việc này rồi.
Dazai Osamu vừa giãy dụa vừa kêu lên: “Chắc chắn là bị tôi đoán trúng rồi! Kunikida ngoan ngoãn chưa từng đến bar, nên mới phải để phụ huynh dắt đi theo!”
Bộp!
Kunikida siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào má Dazai: “Im ngay cho tôi!”
Mấy cô nàng bên cạnh lập tức phát ra tiếng tiếc nuối.
Dazai ngay tức khắc phục sinh: “Có những quý cô đáng yêu cổ vũ cho tôi, dù chết cũng không hối tiếc!”
Anh ta bật dậy ngay tại chỗ, quỳ một gối xuống đất, cầm tay của một cô gái đưa lên trước mắt:
“Tặng cô cái này, xin hãy cùng tôi tuẫn tình!”
Tinh linh gió bị lôi ra khỏi túi áo: “???”
Cô gái: “Ôi trời, anh dễ thương quá chừng, nhưng chết chung thì thôi đi, tôi mời anh một ly!”
Dazai: “Ngon lành luôn!”
Nói rồi anh ta ngồi xuống đối diện với cô gái, còn Kunikida Doppo bên cạnh thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đành ngồi xuống theo bất lực, rồi cúi đầu nói với cô gái và bạn cô:
“Xin lỗi đã làm phiền.”
“Anh nghiêm túc thật đó, Kunikida.” Dazai dùng vai huých huých anh, mặt mày trêu chọc.
Trán của Kunikida: gân xanh +1.
Cơn tức giận khiến Kunikida hoàn toàn bỏ qua việc tại sao trong tay Dazai lại có một con búp bê màu xanh nhạt, thậm chí đến giờ, ánh mắt liếc sang cũng vẫn cứ vô thức dừng lại ở nó.
Ở góc quán bar, có ba cô gái đang ngồi đều là phụ nữ hai ba mươi tuổi, ăn mặc tinh tế. Vì bị Dazai và Kunikida chen ngang, nên những người vốn định đến bắt chuyện đành phải tạm thời chùn bước.
Con búp bê xanh nhạt được đặt bên cạnh bàn, trước mặt nó là một ly rượu trong suốt có màu đỏ ánh, lấp lánh lung linh.
Dazai chỉ mới nói vài câu đã khiến ba cô gái cười nghiêng ngả, khiến Kunikida phải nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở khẽ:
“Nhiệm vụ! Là nhiệm vụ đấy!”
Họ đến đây để điều tra xem chồng của một quý cô có ngoại tình hay không, chứ không phải đến đây tán tỉnh ba người phụ nữ khác!
Lỡ như chính mình lại thành kẻ thứ ba thì sao?!
Vậy mà Dazai lại còn tỏ vẻ rất chung thủy, tự giới thiệu với cô gái đã từ chối lời mời tự tử của mình. Theo lời anh ta, bản thân là thiếu gia bị gia đình ép cưới, nên đã bỏ nhà ra đi để tìm kiếm tình yêu đích thực.
Kunikida nhìn rõ ràng thấy ánh mắt của cô tiểu thư họ Uejou và hai người bạn lập tức sáng rực lên.
Kunikida: “…”
Đúng lúc Dazai lại định đưa tay ra, còn tiểu thư Uejou cũng chuẩn bị đặt tay vào, thì anh ta bất ngờ xoay người, ôm lấy con búp bê xanh nhạt ở bên cạnh vào lòng, vẻ mặt có chút u buồn mà nói:
“Nhưng tiểu thư Uejou đã từ chối tôi… chẳng lẽ tôi thật sự phải trở về thừa kế khối tài sản hàng tỷ sao?”
Gần như đã chạm được vào ly rượu, tinh linh gió giận dữ đấm đấm lên mu bàn tay anh ta.
Vậy mà tiểu thư Uejou không chỉ không thu tay lại vì ngượng, mà ngược lại còn nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay còn lại của Dazai.
“Ngài Dazai, tôi…”
“Tiểu thư Uejou, sao cô có thể?!” Một người đàn ông trung niên, dáng dấp ngày trước hẳn là đẹp trai, đi tới với vẻ mặt đầy kinh ngạc, khi nhìn thấy tiểu thư Uejou đang nắm tay Dazai.
Kunikida ngoảnh đầu nhìn, phát hiện đây chẳng phải là người chồng của khách hàng họ đang điều tra sao?!
Tiểu thư Uejou: “Xin lỗi ngài Tanaka, tôi thật sự không thể chấp nhận tình cảm của ngài. Giờ tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Hơn nữa, ngài là người đã có gia đình, tôi càng không thể để mình trở thành người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Thật xin lỗi, ngài Tanaka.”
Ông Tanaka lập tức giật lấy mặt Dazai, chỉ vào anh ta, tức tối nói với Uejou:
“Cô vì một tên tiểu bạch kiểm mà bỏ rơi tôi?!”
Dazai: “Ông là lão già mà còn dám gọi người ta là tiểu bạch kiểm?!”
“Cậu gọi ai là lão già hả?!”
Và rồi vợ của ông Tanaka, bà Tanaka cũng nhanh chóng xuất hiện, vừa đến liền thấy chồng mình đang giằng co với một nam một nữ, tức đến mức tát luôn một cái: “Không ngờ ông không chỉ thích phụ nữ mà còn thích đàn ông?!”
Kunikida Doppo: “…” Tình tiết này… sao mình không hiểu gì hết thế này?
Lúc này, tinh linh gió rốt cuộc cũng nhân lúc hỗn loạn mà thoát khỏi sự kiềm chế của Dazai, nhào thẳng vào ly rượu.
Cái khí thế xông pha ấy khiến Dazai giật nhẹ lông mày.
Không đến vài giây, ly rượu đỏ trong suốt đã bị uống cạn đáy.
Tinh linh gió nhẹ nhàng trèo ra khỏi ly, lảo đảo chui sang ly bên cạnh, ôm lấy trái anh đào trong ly, hòa quyện hoàn hảo với màu xanh dịu mát của rượu mới.
Ông Tanaka bị mất mặt trước bao người, tức giận rút tay ra khỏi móng tay đã cắm sâu vào da thịt, ánh mắt quét quanh, rồi nhắm ngay ly rượu đầy trên bàn.
Ông ta cầm lên tạt thẳng vào mặt vợ mình: “Bà là đồ đàn bà điên! Tôi chịu đủ rồi!”
Phần lớn rượu đều bị vung lên không trung, tinh linh gió ôm anh đào xoay tròn giữa không trung:
Bay… bay rồi?!
Ánh mắt Dazai đi theo đường bay của tinh linh, vẽ thành một vòng cung trong không khí.
Kunikida, đang cố gắng can ngăn hai vợ chồng đánh nhau: “Hình như có thứ gì đó vừa bay ra ngoài…?”
[Còn Tiếp]