Ánh nắng ấm áp chiếu vào người thật dễ chịu, dựa vào chiếc gối mềm mại, Hứa Khê Nguyên vô thức ngủ thiếp đi.

Thật ra anh chưa bao giờ có thói quen ngủ trưa, dù hôm trước thức đêm biên tập video thì hôm sau cũng phải cố gồng đến tối mới ngủ.

Giấc ngủ trưa luôn khiến Hứa Khê Nguyên nhớ lại thời thơ ấu, thức dậy vào một buổi chiều cuối tuần, nhà cửa trống không, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối mịt từ lâu, trong phòng không ai bật đèn, bóng tối xâm chiếm cả căn phòng tựa như dòng nước.

Anh rất sợ, vô ích gào khóc gọi ba mẹ, nhưng lúc đó ba mẹ anh đang cãi nhau đòi ly hôn, không một ai cần anh, vì vậy không có ai đáp lại. Xuyên qua bức tường cách âm không tốt lắm, anh có thể nghe tiếng vợ chồng nhà hàng xóm đang bận rộn, con cái bọn họ thì chơi đùa um sùm. Mùi khói bếp từ bữa tối của nhà người khác thổi vào cửa sổ theo ngọn gió, vạn ánh đèn sáng lên, nhưng không có ánh đèn nào thuộc về Hứa Khê Nguyên.

Anh ôm gối ngồi trên giường, bóng tối nhấn chìm anh như một hồ nước sâu tĩnh lặng, cô đơn như thể bị cả thế giới ruồng bỏ.

Anh rất sợ phải thức dậy sau giấc ngủ trưa.

Vì vậy khi cơn buồn ngủ dần tan đi, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tim anh lập tức run lên, đột ngột mở mắt ngồi bật dậy.

Nhưng, bóng tối và sự cô đơn trong tưởng tượng đã không xuất hiện, thay vào đó là ánh đèn ấm áp trong nhà, chiếc chăn trượt khỏi người, cùng với Kỳ Dục đang ngồi cách đó không xa.

...?

Vẫn đang mơ ư?

Hứa Khê Nguyên vừa ngủ dậy nên đầu óc còn quay cuồng, không phản ứng kịp tình huống này là gì, ngây người ngồi đó nhìn Kỳ Dục bước lại gần mình.

- Dậy rồi à?

Người nọ đứng bên cạnh anh, cụp mắt nhìn xuống: - Lúc vẽ tranh thì anh ngủ mất, tôi đoán chắc là anh mệt rồi nên không gọi anh dậy.

Bức tranh chiều nay được Kỳ Dục sửa đi sửa lại, gần như đã hoàn thành.

Lúc này nó đang được đặt trên chiếc bàn ngoài phòng khách cách đó không xa, màu vẽ tươi sáng như thể vẫn còn pha lẫn ánh nắng ấm áp của buổi chiều.

Kỳ Dục cầm nó qua cho anh xem rồi hỏi anh có thích không.

Hứa Khê Nguyên gật đầu, ôm khung tranh lồng kính vào lòng: - Thích, thích lắm.

Có người ở nhà sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, anh rất đỗi yêu thích cảm giác này.

Có lẽ bầu không khí này quá ấm áp, vậy mà lại có ảo giác về “gia đình”, Hứa Khê Nguyên biết đây chỉ là tạm thời, nhưng vẫn cố chấp muốn kéo dài thêm mấy tiếng nữa, bèn giữ Kỳ Dục lại ăn cơm chiều.

Ba mẹ ly hôn năm anh mười bốn tuổi, từ lúc đó anh gần như luôn sống một mình.

Những người xung quanh thường nhận xét về anh là, “Tiểu Khê rất mạnh mẽ!” hoặc là “Tiểu Khê rất độc lập.”

Mỗi lần nghe vậy, Hứa Khê Nguyên chỉ mỉm cười đồng ý, nhưng đã rất nhiều lần anh tự hỏi lòng mình, anh thật sự mạnh mẽ sao?

Không hề, hoặc phải nói là, cực kỳ mong manh.

Mong manh đến mức chỉ cần người khác thiện ý chút xíu là anh đã không kìm được mà muốn khóc.

Bức tranh mạ ánh nắng kia được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách, Hứa Khê Nguyên đi rửa mặt rồi bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Kỳ Dục lại gần phụ giúp, tựa vào bàn đảo bếp trong nhà bếp: - Có gì để tôi làm không?

Hứa Khê Nguyên suy nghĩ một lát: - Buộc tạp dề giúp tôi nhé?

Chiếc tạp dề này mới mua năm nay, kẻ sọc vàng trắng, cái túi phía trước có hình một chú gấu nhỏ bằng vải lông trông vừa ấm áp vừa đáng yêu.

Kỳ Dục cao gần một mét chín, lúc không cười trông rất có khí chất của một cậu trai đẹp lạnh lùng, bây giờ lại đang cầm chiếc tạp dề hình gấu nghiên cứu, tạo nên sự đáng yêu đầy trái ngược.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc như thể đang vẽ một bức danh họa thế giới nào đó, nhưng thực chất chỉ đang mặc tạp dề giúp người ta mà thôi.

Sợi dây mỏng siết lấy vòng eo của Hứa Khê Nguyên, thít chặt hơn một chút, lại thêm một chút nữa, rồi mới thắt một chiếc nơ xinh đẹp.

Đợi cậu xắn tay áo lên khuỷu tay giúp Hứa Khê Nguyên thì thịt ba chỉ đang chần trong nồi cũng vừa chín tới.

Hứa Khê Nguyên vớt chúng ra để ráo nước, sau đó cho vào nồi rồi xào thơm với các gia vị trên lửa nhỏ bằng dầu ăn.

Thịt ba chỉ bắt đầu kêu xèo xèo rồi chuyển màu trong dầu nóng, dậy mùi thơm của thịt, lại được lá nguyệt quế và vỏ quế trung hòa.

Xào qua xào lại vài lần, hai mặt đã hơi vàng óng.

Cậu đưa tay lấy đường phèn và gia vị, cho vào đảo đều, mỗi miếng thịt ba chỉ đều được lên màu đồng đều.

Tiếp đó đổ thêm nước ấm rồi bỏ vài lát táo tàu và gừng vào kho.

Lúc nấu ăn Hứa Khê Nguyên luôn rất nghiêm túc, cụp mắt như thể đang tạo tác một tác phẩm nghệ thuật, hương thơm dần dậy mùi, nhiệt độ trong bếp tăng lên, cửa sổ phủ một lớp sương trắng.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Dục đứng xem Hứa Khê Nguyên nấu ăn, dù chẳng giúp được gì, nhưng chỉ đứng đây nhìn thôi cũng không hề nhàm chán.

Cậu nghĩ, thậm chí còn rất nghiện nữa.

Trong thế giới nhỏ bé này, cậu không phân biệt được thứ hấp dẫn mình hơn rốt cuộc là món ngon hay là Hứa Khê Nguyên.

Lúc Hứa Khê Nguyên cúi người lấy chén đũa, mấy sợi tóc hơi dài bên tai xõa xuống trán, anh vừa định đưa tay vén lên thì Kỳ Dục ở bên cạnh đã nhanh hơn một bước, như thể cuối cùng cũng tìm được việc gì đó mình giúp được, bèn giành vén mấy sợi tóc ấy ra sau tai anh.

Đầu ngón tay chạm vào vành tai lành lạnh của mình, Hứa Khê Nguyên cảm thấy vùng da đó như có dấu hiệu nóng lên.

Anh hoàn toàn không biết, vành tai vốn trắng nõn của mình đã trở nên đỏ bừng, dưới ánh đèn ấm áp trong nhà bếp trông vừa ngoan ngoãn vừa ngây thơ nom vô cùng ngon miệng.

Ánh mắt Kỳ Dục dừng trên mặt Hứa Khê Nguyên, có phần tối lại, rồi sợ cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy là bất lịch sự, bèn ép bản thân dời mắt đi.

Nhưng dù không nhìn thì dáng vẻ vừa rồi của hàng xóm nhà mình vẫn hiện hữu trong đầu, muốn quên cũng không quên được.

Kỳ Dục lại bắt đầu nghĩ đến chiếc bánh sữa hình thỏ kia.

Kỳ Dục tự thấy mình không phải kiểu người sẽ thưởng thức người cùng giới, nhưng khi đối diện với Hứa Khê Nguyên, cậu cứ cảm thấy đối phương thật đáng yêu.

Rõ ràng Hứa Khê Nguyên còn lớn hơn cậu mấy tuổi. ( app truyện T Y T )

Còn cố chấp nghĩ, Hứa Khê Nguyên trông rất cần được chăm sóc và bảo vệ, cậu làm vậy chỉ là đang làm tròn trách nhiệm của một người bạn mà thôi.

Nồi thịt kho tàu kho trong nồi đất đã gần chín, Hứa Khê Nguyên đưa tay định nhấc xuống thì đã bị Kỳ Dục lấy mất đôi găng tay.

Kỳ Dục vừa đi ra bàn ăn vừa giải thích: - Phải phân công hợp tác chứ, đâu thể để anh ôm hết mọi việc được.

- Không sao đâu, chuyện này có là gì đâu...

Đúng là không là gì, chỉ bưng một cái nồi đất hơi nặng thôi, đương nhiên Hứa Khê Nguyên có thể tự làm được.

Sống một mình bao nhiêu năm qua, có rất nhiều việc anh tự làm được, không cần Kỳ Dục phải giúp đến vậy.

Nhưng đối mặt với lòng tốt mà anh không cần đến và cũng “không là gì” này, lồng ngực Hứa Khê Nguyên vẫn thấy ấm áp.

Anh thích từ “phân công” này.

Trọng điểm không nằm ở chỗ “phân”, mà nằm ở chỗ có người để phân.

Huống hồ người đang ở bên cạnh anh lại là Kỳ Dục, người mà anh rất có cảm tình.

Lúc này, người đó đang bưng đồ ăn đặt lên bàn, còn quay đầu khẽ mỉm cười nhìn anh: - Qua ăn cơm thôi.

Nắp nồi đất trên bàn vừa mở ra, mùi thơm của thịt và gia vị quyện vào nhau bay ra, khiến người ta muốn ăn ngay.

Những miếng thịt kho được cắt đẹp mắt bọc trong lớp sốt óng ánh, nước màu đỏ au bóng lưỡng, nạc mỡ xen kẽ, được hầm gần như trong suốt. Lúc gắp lên đũa còn rung rinh, chỉ cần mạnh tay là sẽ lún vào, rỉ ra một ít mỡ.

Kỳ Dục gắp miếng đẹp nhất vào chén Hứa Khê Nguyên trước, rồi bản thân mới nếm thử một miếng.

Mùi thơm của nước sốt đậm đà tỏa khắp đầu lưỡi, vị mặn tươi ngon xen lẫn vị ngọt của đường, thịt mềm rục, thơm ngon mà không ngấy.

Ăn một miếng, dường như có thể cảm nhận được hàm răng cắn xuyên qua lớp thịt trơn mềm, tan ngay trong miệng, đến phần thịt nạc thì cảm nhận được sự săn chắc ẩn trong độ mềm rục, càng đậm đà hơn.

- Ngon lắm, tay nghề nấu nướng của anh giỏi thật đó. 

Không tới mấy phút, chén cơm trong tay Kỳ Dục đã vơi đi một nửa, giọng điệu chứa đựng sự sùng bái và khâm phục: - Cảm ơn anh vì lời mời hôm nay.

Đã cho cậu cơ hội được ăn một bữa cơm chiều tuyệt vời như vậy.

Nhưng Hứa Khê Nguyên ở đối diện chỉ khẽ cong môi cười: - Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.

- Hửm? 

Kỳ Dục không hiểu: - Cảm ơn tôi chuyện gì?

- Cảm ơn cậu chiều nay, lúc tôi thức dậy vẫn còn ở đây, cảm ơn cậu đã ăn cơm chiều với tôi.

Hứa Khê Nguyên đặt chén đũa xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu, vẻ mặt vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng lại mang theo chút mong manh có thể nhận ra được:

- Tôi hơi sợ tối, cũng ghét ở một mình.

Tim Kỳ Dục đập thịch một cái.

Hàng xóm nói anh sợ tối, quả nhiên là anh cần mình mà!

Là bạn bè đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ bạn mình tốt đến thế, còn mời mình ăn cơm chung nữa!

Gần như Kỳ Dục không cần suy nghĩ: - Vậy sau này tôi có thể ở bên anh!

Nói xong cậu mới cảm thấy có lẽ mình hơi đường đột, chắc là Hứa Khê Nguyên chỉ thuận miệng nói thôi chứ không có ý đó, nhưng vừa định nói thêm hai câu vớt vát lại thì đã bị người ta nắm lấy cổ tay.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Hứa Khê Nguyên nhẹ nhàng đặt lên cổ tay áo sơ mi của cậu, không mạnh tay nhưng cảm giác hiện diện vô cùng rõ rệt, lúc này anh nhìn sang, trong mắt chứa đựng nụ cười:

- Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta ăn cơm chiều chung nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play