Ngày hôm sau, trong lúc dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Hứa Khê Nguyên bất ngờ phát hiện vẫn còn một hộp sườn heo loại ngon chưa dùng đến.

Nghĩ vừa lúc video tiếp theo có thể làm chủ đề về sườn non, anh thuận tiện lấy thịt ra để rã đông.

Gia vị trong nhà không được đầy đủ lắm, trong lúc chờ sườn rã đông, anh đắn đo không biết nên làm sườn xào chua ngọt hay sườn kho tàu.

Nhưng còn chưa nghĩ ra kết quả, ánh mắt anh đã bị hai quả dứa trên bậu cửa sổ mà Kỳ Dục tặng hôm qua thu hút.

Hình như biết nên làm món gì rồi...

Hứa Khê Nguyên mở điện thoại, nhấn vào khung thoại chưa từng gửi một tin nhắn nào, gõ từng chữ một:

- Sườn kho dứa, có muốn qua ăn không?

Đối phương không trả lời ngay, Hứa Khê Nguyên suy nghĩ một lát, hình như Kỳ Dục vẫn còn đi học, có lẽ bây giờ đang học online nên không thấy tin nhắn.

Anh không đợi tin nhắn nữa mà bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Vì phải thu thập tư liệu cho video nên điện thoại được cố định trên giá đỡ trong nhà bếp, màn hình vừa hay quay được nguyên liệu trên bệ bếp và vòng eo bị dây tạp dề siết chặt của Hứa Khê Nguyên.

Sườn heo vừa chần sơ được đặt sang một bên, dứa được cắt thành những miếng dài rồi ngâm trong nước muối.

Đường phèn được thắng trong nồi thành nước màu đẹp mắt, trong lúc xào, mỗi miếng sườn đều được áo lớp vỏ ngoài óng ánh thơm ngọt.

Món cơm nhà này không quá khó, Hứa Khê Nguyên làm hết sức thành thạo, thấy đã gần được, anh bèn cho thêm nước rồi bỏ dứa vào kho chung.

Trong nồi nhanh chóng sôi lên những bong bóng nhỏ, mùi thơm của xương sườn hòa quyện với mùi thanh mát của trái cây dần lan ra khắp phòng.

Anh đưa tay đậy cái nắp trong suốt lại, có thể nhìn thấy hơi nóng lập tức phủ lớp sương trắng lên nắp nồi, kho thêm một lát nữa là ăn được.

Quá trình kho tiếp theo không cần phải quay, Hứa Khê Nguyên lấy điện thoại xuống mới thấy tin nhắn trả lời của Kỳ Dục:

Cậu hàng xóm đẹp trai: - Cảm ơn, hai mươi phút nữa sẽ qua.

Nhìn thời gian tin nhắn này được gửi, đúng là hai mươi phút trước, Hứa Khê Nguyên chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra bèn thấy Kỳ Dục đang đứng bên ngoài, trên vạt áo sơ mi trắng dính ít màu vẽ: - Xin lỗi, qua hơi muộn.

Tay cậu đang cầm thứ gì đó không lớn lắm, cỡ một chiếc máy tính xách tay, sau khi đưa qua, Hứa Khê Nguyên mới biết đó là một bức tranh.

Với những nét cọ bằng màu nước đậm nhạt đan xen, bức tranh phác họa lại hai chậu hoa trên bậu cửa sổ nhà Hứa Khê Nguyên, phủ lên vầng sáng có tông màu ấm áp, trông đẹp đến nao lòng.

- Muốn mang gì đó cho anh để cảm ơn.

Kỳ Dục ngượng ngùng giải thích: - Nhưng bây giờ cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ có bức tranh tôi tự vẽ thôi.

Hứa Khê Nguyên thích lắm, nhìn ngắm mấy bận, nụ cười trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài.

Hứa Khê Nguyên chỉ đơn giản là thích bức tranh này, hoàn toàn không biết một bức tranh của Kỳ Dục có thể bán được bao nhiêu tiền, mà Kỳ Dục cũng không nói.

Cậu đã học vẽ từ khi còn rất nhỏ, cộng thêm gia đình có truyền thống nghệ thuật, những bức tranh từ năm mười mấy tuổi của cậu đã có thể bán với giá cao.

Nhưng cậu không cảm thấy đây là món quà quý giá gì, bởi những món ăn mà Hứa Khê Nguyên nghiêm túc nấu nướng cũng là một tác phẩm nghệ thuật.

Hứa Khê Nguyên treo khung tranh lồng kính lên bức tường cạnh bậu cửa sổ, rồi lại nhớ món sườn kho dứa trong bếp, vội chạy vào xem lửa.

Thấy bức tranh của mình được khen ngợi một cách nghiêm túc, Kỳ Dục vốn còn lo lỡ đâu bức tranh này không được người ta thích, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người hàng xóm này tốt thật, vừa đẹp trai vừa nấu ăn ngon, còn dịu dàng và tinh tế nữa!

Kỳ Dục không chút nghi ngờ nghĩ, chắc chắn bọn họ có thể trở thành bạn thân!

Nước sốt trong nồi đã đặc sệt lắm rồi, vừa mở nắp nồi ra, mùi thơm bèn xộc thẳng vào mũi.

Xương sườn và dứa đều được phủ một lớp nước sốt, khoác lên mình màu sắc đẹp mắt, còn được điểm xuyết thêm ớt chuông trông vô cùng hấp dẫn.

Hứa Khê Nguyên quay nốt phần cuối, sau đó chụp thêm vài tấm hình thành phẩm của đĩa sườn kho dứa rồi mới chuẩn bị bưng ra ngoài.

Nhưng tay còn chưa chạm vào mép đĩa đã bị người khác giành trước.

Kỳ Dục rũ mắt nhìn anh một cái: - Hơi nóng, để tôi bưng cho.

Lại là ham muốn che chở lạ lùng kia đang tác quái.

Cậu nghĩ, Hứa Khê Nguyên trông vừa gầy yếu vừa trắng trẻo thế này, không thể để bị bỏng được! Với tư cách là một người bạn thân trong tương lai thì phải chủ động giúp đỡ.

Sau khi đặt đĩa sườn lên bàn, rồi thêm một đĩa rau xanh và hai chén cơm.

Sườn đã được kho mềm nhừ, chỉ cắn nhẹ thôi là thịt đã tróc khỏi xương. Thịt mềm rục nhưng vẫn giữ được độ dai, hòa quyện với vị thanh mát của trái cây, chỉ riêng mùi thơm thôi cũng đủ để thu hút người ta.

Vị chua ngọt của dứa đã khéo léo trung hòa vị ngậy của xương sườn, cắn một miếng, chỉ cảm thấy mùi thơm vẫn đọng lại nơi đầu lưỡi, dư vị còn mãi.

Sự ngưỡng mộ của Kỳ Dục dành cho Hứa Khê Nguyên đã đạt đến một đỉnh cao mới sau khi ăn đĩa sườn kho dứa này.

Hạnh phúc quá đi.

Cậu bắt đầu phiền não suy nghĩ, tiếp theo phải cảm ơn Hứa Khê Nguyên thế nào mới có thể tiếp tục ké cơm lâu dài đây?

- Tôi vẽ cho anh một bức chân dung nha?

Kỳ Dục đặt chén đũa xuống, nghiêm túc nhìn người đối diện.

Thật ra, cậu học vẽ từ nhỏ đến nay đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu chủ động muốn vẽ tranh chân dung cho người khác.

Trước đây từng có người trả giá cao để đặt vẽ, nhưng cậu không đồng ý.

Không phải vì lý do đặc biệt gì cả, chỉ đơn giản là không thích nhìn chằm chằm vào ai đó trong thời gian dài thôi.

Nhưng nếu là Hứa Khê Nguyên thì... với cả trăm lớp filter thiện cảm được cộng dồn từ món ngon, cậu không thấy có gì không vui cả.

Hơn nữa... Kỳ Dục không khỏi ngó sang Hứa Khê Nguyên, có lẽ người hàng xóm này của cậu lớn hơn cậu một hai tuổi, nhưng mà trông rất trẻ, da dẻ trắng nõn mịn màng, con ngươi đen láy dịu dàng tĩnh lặng, mặc đồng phục rồi nói là học sinh cấp ba thì chắc cũng có người tin.

Người làm nghệ thuật thường có nguồn cảm hứng và khát khao sáng tạo một cách tự nhiên trước những sự vật tốt đẹp, khác với thẩm mỹ khách quan thường ngày, khi gặp Hứa Khê Nguyên, Kỳ Dục cảm thấy không thể phán đoán bằng lý trí, lòng cậu sẽ không kìm được mà cộng thêm rất nhiều điểm cho Hứa Khê Nguyên.

Dù sao một người hàng xóm vừa nấu ăn ngon vừa dịu dàng thế này, ai mà không có cảm tình đâu chứ?

- Vẽ tranh chân dung?

Hứa Khê Nguyên hơi mở to mắt: - Được chứ. 

Anh cong khóe môi, trong mắt lóe lên niềm vui bất ngờ: - Không phiền cậu chứ?

Bị nụ cười như vậy nhìn chăm chú, tim Kỳ Dục đột ngột đập nhanh hơn hai nhịp, một cảm giác lạ lùng ngóc dậy, dường như mỗi khi nhìn thấy Hứa Khê Nguyên, trái tim lại bắt đầu tê rần. Cậu ngập ngừng đôi chút mới đáp: - Không phiền.

Chiều ngày hôm sau cả hai đều rảnh, chuyện vẽ tranh chân dung cũng bắt đầu tiến hành.

Ánh nắng chiều ngày đông ấm áp chiếu vào người, vừa hay phác họa nên đường viền màu vàng nhạt.

Hứa Khê Nguyên ngồi bên cửa sổ lồi, khẽ dựa vào gối, tay cầm một cuốn sách, cạnh chân là mấy đĩa bánh ngọt vừa ra lò.

Toàn bộ hình ảnh mang tông màu dịu dàng và tinh tế, Kỳ Dục chỉnh giá vẽ xong rồi nhìn sang, bèn cảm thấy trái tim mình cũng mềm nhũn.

- Như vậy được không?

Thật ra Hứa Khê Nguyên vẫn không được tự nhiên lắm, dù sao người trước mắt cũng là hình mẫu lý tưởng mà mình rất thích, bị nhìn chằm chằm thì ít nhiều cũng sẽ hơi ngượng ngùng.

Anh không khỏi cúi đầu xuống thấp hơn, để những sợi tóc xõa xuống che đi vành tai đang ửng đỏ.

- Được rồi, đẹp lắm. 

Kỳ Dục nói rồi bước tới, cây cọ trong tay thon dài mang hơi lạnh man mát, chạm vào cằm Hứa Khê Nguyên rồi thoáng đẩy lên.

Theo hướng đẩy đó, khuôn mặt vừa cúi xuống của Hứa Khê Nguyên bị nâng lên.

Anh mờ mịt nhìn Kỳ Dục, trong mắt là vẻ bối rối và ngại ngùng, hàng mi trên đôi mắt đen láy ươn ướt khẽ rung động, giống như bức tranh hoàn hảo của một danh họa thế giới.

… Kỳ Dục bỗng quên mất mình vừa định nói gì.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, cậu ngẩn người vài giây rồi mới xoay người đi pha màu. Tim đập thình thịch, hành động đó có vẻ như đang chạy trối chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play