Dường như ở nhà quá lâu không ra ngoài sẽ khiến người ta trở nên không còn nhạy với sự trôi đi của thời gian.
Lúc Hứa Khê Nguyên mở cửa sổ thông gió mới nhận ra hình như khung cảnh dưới lầu hơi khác so với thường ngày.
Hàng cây ven đường được nhân viên đô thị treo thêm nhiều đèn màu hơn, trên cửa sổ nhà đối diện cũng dán không ít đồ trang trí dễ thương và vui tươi.
Anh chậm chạp nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra xem mới biết hóa ra đã là ngày cuối cùng của tháng mười hai.
- Lại qua một năm nữa rồi.
Anh lướt danh sách tin nhắn, trống rỗng, mục ghim “Ba” và “Mẹ” không có tin nhắn nào cả, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở lần hỏi thăm khách sáo nào đó từ bốn năm tháng trước.
Thật ra từ khi bắt đầu sống một mình vào năm mười bốn mười lăm tuổi, Hứa Khê Nguyên đã quen với trạng thái sinh hoạt này, bình thường anh không mấy khi cảm thấy cô đơn hay buồn bã vì quan hệ gia đình lạnh nhạt.
Nhưng mỗi dịp lễ Tết sẽ khó tránh khỏi mong đợi, dù cuối cùng thường kết thúc trong thất vọng.
May mà khả năng điều chỉnh cảm xúc của Hứa Khê Nguyên khá tốt, anh tự hụt hẫng không tới hai phút đã xoa mặt rồi vực dậy tinh thần đi chuẩn bị nguyên liệu cho video lần tới.
Đón năm mới thì đương nhiên phải nấu nhiều món ngon hơn chút.
Dù vì lý do phong tỏa nên không mua được nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng may là trong nhà có hai cái tủ lạnh lớn, lượng hàng hóa mua dự trữ từ trước nhiều đến nỗi đáng kinh ngạc, bây giờ xem ra vẫn còn dư dả.
Trong lúc thịt đông lạnh được lấy ra đặt trên bàn đảo bếp để rã đông, Hứa Khê Nguyên nướng thêm một chiếc pizza Margherita, bỏ cà chua bi và rắc lá húng quế lên đế bánh rồi cho vào lò nướng.
Lớp phô mai vụn dày tan chảy dưới nhiệt độ cao, mùi sữa hòa quyện với mùi thơm của húng quế lan ra nhè nhẹ.
Tâm trạng hơi chán nản ban nãy được chữa lành trong mùi thơm ấm áp và thu hút của món ăn, Hứa Khê Nguyên thở dài, cong khóe môi.
Nấu ăn đúng là một quá trình chữa lành.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn biến thành những món ăn đầy đủ sắc hương vị dưới tay mình sẽ khiến người ta có cảm giác vô cùng thành tựu, quan trọng hơn là trong sự ấm áp bình dị này, Hứa Khê Nguyên có thể tạm thời giả vờ rằng cuộc sống của mình không cô đơn đến thế.
Pizza đang nướng thì thịt bên kia cũng đã rã đông gần xong, là thịt bò loại ngon, Hứa Khê Nguyên cắt hai miếng, định nấu món bò hầm cà chua.
Nhưng vừa bắt tay vào bếp thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hứa Khê Nguyên tháo tạp dề đi mở cửa, lúc thấy người đến bèn ngạc nhiên mở to mắt.
- Hửm? Kỳ Dục?
Còn chưa đến buổi chiều, hôm nay qua sớm thật.
Kỳ Dục hơi ngượng ngùng, thật ra cậu cũng không có việc gì phải qua đây, chỉ là lúc ở nhà cứ vô thức ngẩn người, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường tính xem sao còn chưa đến giờ cơm chiều.
Cũng không phải muốn ăn cơm chiều.
Chỉ là rất muốn gặp Hứa Khê Nguyên thôi.
Cả buổi sáng hôm nay không có tiết, cậu đã dành nửa ngày để xem video của Hứa Khê Nguyên.
Xem xong thì mãn nguyện tặng xu cho từng video, nhưng tâm trạng tốt đẹp lại bị ảnh hưởng đôi chút khi thấy bình luận được nhiều lượt thích gọi Hứa Khê Nguyên là “vợ Tiểu Khê”, khóe môi đang nhếch lên bỗng trề xuống, gõ bàn phím lạch cạch:
- Trên mạng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, xin hãy cẩn trọng trong lời nói và hành động!
Ai là vợ Tiểu Khê của mấy người!
Hứa Khê Nguyên buộc lại tạp dề rồi quay vào bếp, Kỳ Dục bèn đi theo sau, đứng ở vị trí quen thuộc của mình, phụ những việc có thể gọi là quấy rối.
Sợ bánh pizza vừa nướng xong làm bỏng Hứa Khê Nguyên nên đã giành cầm, kết quả lại nắm trúng tay Hứa Khê Nguyên.
Hai người nhìn nhau, động tác rút tay về của Kỳ Dục bỗng chậm lại vài giây, ai nấy cũng đỏ mặt bình tĩnh một lúc lâu. Hứa Khê Nguyên mãi mới vứt chuyện này ra sau đầu, bắt đầu áp chảo bít tết, người này lại đến gần.
Lần này Kỳ Dục có ý tốt phụ lấy gia vị, nhưng trái tim Hứa Khê Nguyên đã rung động từ lâu, lúc cậu đến gần bèn bắt đầu hoảng loạn, khi nghiêng người qua bên cạnh thì khuỷu tay va phải lọ bột ca cao.
Cái lọ hình trụ màu trắng lăn lông lốc từ trên bàn xuống, vỡ tan tành trên sàn nhà thành một đóa hoa màu sô cô la.
Bột ca cao mịn vương vãi trên sàn nhà màu be, mùi thơm nồng ngọt ngào bừng lên khắp nhà.
Gấu áo và ống quần của cả hai cũng bị dính không ít, ngẩn ra hai giây, anh nhìn tôi tôi nhìn anh rồi lại vô thức bật cười cùng nhau.
Kỳ Dục cụp mắt mỉm cười nhìn Hứa Khê Nguyên, trong mắt là vẻ áy náy, bèn lấy công chuộc tội xắn tay áo lên cầm giẻ lau ngồi xuống bắt đầu lau sàn.
Vừa lau vừa hỏi: - Tiểu Khê, anh có chê tôi vì chỉ toàn phá chứ chẳng phụ được gì không?
Hứa Khê Nguyên không trả lời câu hỏi này ngay.
Anh cúi đầu nhìn Kỳ Dục và sàn nhà lộn xộn, căn bếp vốn ngăn nắp trở nên bừa bộn, pizza và bò hầm cà chua đang đợi trên bàn ăn, mùi thơm của bít tết hòa lẫn với mùi sô cô la trong không khí, chẳng đâu vào đâu.
Nhưng sự lộn xộn này lại toát lên vẻ ấm áp kỳ lạ.
Có lẽ đây mới thực sự là ấm áp bình dị.
Anh nghĩ vậy, cũng ngồi xổm xuống đối diện với Kỳ Dục.
Không trả lời câu chê hay không ban nãy, mà hỏi rằng:
- Kỳ Dục, có muốn cùng đón năm mới không?
Đến khi cơm nước đã chuẩn bị xong, để kỷ niệm lần đầu cả hai cùng đón năm mới, Hứa Khê Nguyên đặc biệt lấy một bình rượu mơ trong tủ lạnh ra.
Bình rượu này rất đẹp, là của một chủ tiệm gốm tình cờ quen biết đã tặng anh, thân bình màu xanh nhạt phản chiếu ánh sáng dịu dàng, trên bình vẽ vài cành hoa mai thưa thớt.
Rượu là Hứa Khê Nguyên tự tay ủ, những quả mơ xanh mới hái phải rửa sạch, cho vào bình cùng với mật ong, đổ rượu gạo vào rồi lắc đều.
Phải đợi chín tháng mới uống được.
Hứa Khê Nguyên ủ xong còn chưa uống lần nào, vậy mà lần này lại lấy ra trước cho Kỳ Dục uống thử. ( truyện trên app t.y.t )
Dòng rượu trong vắt được rót vào ly nhỏ cùng một bộ với bình rượu, Kỳ Dục không cần đến gần cũng đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của quả mơ.
Cậu cầm ly rượu nhưng không uống, mà báo trước cho Hứa Khê Nguyên một tiếng:
- Tiểu Khê, tửu lượng của tôi không cao lắm.
Đây không phải lời từ chối, gần như Kỳ Dục chưa từng uống rượu. Cậu học mỹ thuật từ nhỏ, đôi tay rất quan trọng đối với cậu, uống rượu sẽ khiến tay run nên trừ khi cần thiết thì Kỳ Dục chưa bao giờ đụng vào rượu.
- Không sao, rượu tự ủ có nồng độ cồn khá thấp, cậu cứ yên tâm uống đi.
Hứa Khê Nguyên không để tâm, anh không tin Kỳ Dục uống loại rượu này mà cũng say, còn nói đùa:
- Dù say cũng không sao, tôi chịu trách nhiệm.
Lúc cậu nói câu này, ánh mắt nhìn Kỳ Dục giống như dòng rượu trong ly, trong vắt sâu thẳm, nhưng lại khiến người ta chìm đắm.
Kỳ Dục cảm thấy mình chưa uống rượu mà đã say rồi.
Rượu mơ thơm mát chua ngọt chảy vào cổ họng, vị rượu không gắt lắm, giống một thứ nước giải khát ngon miệng hơn, Kỳ Dục uống thêm vài ngụm nữa, hậu vị mới từ từ ngấm dần.
Cậu thấy đầu hơi choáng, suy nghĩ trở nên chậm chạp, ngoan ngoãn ngồi bên bàn như một học sinh tiểu học, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn Hứa Khê Nguyên không chớp lấy một cái.
Hứa Khê Nguyên bị cậu nhìn chằm chằm mà tim đập nhanh hơn, muốn tìm chủ đề gì đó để dời sự chú ý đi, nhưng lại phát hiện mặt người đối diện đã đỏ đến tận cổ, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là bộ dạng đã ngà ngà say.
- Kỳ Dục cậu...
Hứa Khê Nguyên hơi bất đắc dĩ, rồi lại cảm thấy buồn cười.
Một cậu trai trưởng thành cao một mét chín như vậy, sao uống có ly rượu mơ mà đã say rồi.
Anh đứng dậy, cúi người vỗ nhẹ mặt Kỳ Dục:
- Còn nhận ra tôi không?
Kỳ Dục suy nghĩ hai giây, chậm rãi nói: - ...Vợ Tiểu Khê.
Gì, gì chứ?!
Nghe rõ mấy chữ này, Hứa Khê Nguyên khó tin trợn tròn mắt, ngây ra mất mấy giây mới muộn màng nhận ra mà bắt đầu đỏ mặt.
Dường như say rượu cũng lây sang người ta, anh mím môi, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ cũng rối bời.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Dục, Hứa Khê Nguyên đã biết người này là hình mẫu lý tưởng của mình, dù ban đầu chỉ xuất phát từ cảm tình và sự ngưỡng mộ loáng thoáng nên mới mời Kỳ Dục ăn cơm chung. Nhưng trong khoảng thời gian làm bạn, chút tâm tư mập mờ ban đầu đã sớm ăn sâu bén rễ, phát triển mạnh mẽ.
Người mình thích uống say, đỏ mặt chớp mắt gọi mình là “vợ”.
Ai mà không rung động cho được?
Khóe môi Hứa Khê Nguyên vô thức cong lên, lúc anh mỉm cười, dưới mắt sẽ có bọng mắt đầy đặn xinh đẹp, khiến người ta thấy cũng vui lây theo.
Sợ Kỳ Dục uống say sẽ khó chịu nên anh đi pha một ly nước mật ong, sau đó đưa mu bàn tay áp lên gò má ửng đỏ của Kỳ Dục:
- Có khó chịu không?
Kỳ Dục phản ứng chậm chạp, nhìn chằm chằm mặt Hứa Khê Nguyên hai giây mới trả lời: - ...Chóng mặt.
- Vậy thì nghỉ ngơi trước đi.
Hứa Khê Nguyên thở dài, đưa tay đỡ cậu: - Còn tự đi được không?
Tư duy sau khi say trở nên đơn giản và thẳng thắn, chỉ nghe theo suy nghĩ trong lòng. Kỳ Dục không muốn đi nên bị Hứa Khê Nguyên kéo tay cũng không đứng dậy, trái lại còn túm tay Hứa Khê Nguyên để lên mặt mình, áp vào như ban nãy.
- Không đi được đúng không?
Hứa Khê Nguyên nhẹ giọng hỏi cậu: - ...Vậy có muốn ở lại nhà tôi không?
- Muốn.
Kỳ Dục gật đầu, vậy mà lúc này lại phản ứng nhanh nhẹn, ngoan ngoãn để Hứa Khê Nguyên kéo tay vào phòng ngủ.
Thật ra Hứa Khê Nguyên không nghĩ nhiều, chỉ chứa chấp một con ma men mà thôi. Nhưng khi vào phòng ngủ, nhìn chiếc giường không lớn lắm của mình mới bắt đầu rơi vào suy tư.
Anh không quen ngủ chung với người khác, huống hồ còn là với đối tượng mập mờ mà mình thích.
Hơn nữa nếu hai đứa con trai trưởng thành nằm ngủ trên chiếc giường này của anh thì chắc chắn sẽ phải dính sát vào nhau.
Thôi bỏ đi.
Hứa Khê Nguyên thở dài, tối nay ngủ sô pha ngoài phòng khách vậy.
Anh thay ga giường và chăn mới, sau đó tìm một bộ đồ ngủ mới cho Kỳ Dục rồi đỡ người ta nằm lên giường, chúc ngủ ngon rồi định đi.
Lúc này Kỳ Dục mới nhận ra vợ Tiểu Khê không ngủ với mình.
- Anh đi đâu vậy?
Tay đang tắt đèn của Hứa Khê Nguyên khựng lại: - Hôm nay tôi ngủ phòng khách.
- Anh không ngủ với tôi à?
Kỳ Dục day đầu đang chóng mặt, ngồi nhỏm dậy: - Sô pha không thoải mái đâu.
- Hay là anh không muốn ngủ với tôi?
Nghĩ đến khả năng này, cậu không vui lắm, bèn nghiêm mặt lý luận:
- Chúng ta là con trai với nhau, ngủ chung cũng không sao cả.
- Tôi đảm bảo với anh, tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không phải gay!
Khi nhắc đến từ này, thậm chí cậu còn vô thức nhíu mày.
Nhưng rất nhanh lại ngước mắt nhìn Hứa Khê Nguyên, trong mắt là sự mong đợi: - Vậy Tiểu Khê, chúng ta ngủ chung được chưa?
Hứa Khê Nguyên không trả lời cậu, sững người tại chỗ.
Tâm trạng vui vẻ ban nãy rơi xuống đáy vực, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia của Kỳ Dục.
Cậu nói mình không phải gay?
...Sao lại như vậy? Rõ ràng sự mập mờ và rung động đó rõ ràng đến thế mà.
Hay đây chỉ là biểu hiện tình bạn vô tư của trai thẳng?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, Hứa Khê Nguyên dứt khoát đi tới mép giường, nhìn xuống từ trên cao mà xem kỹ:
- Kỳ Dục, cậu không thích con trai thật à?
Thế giới trước mắt Kỳ Dục đang quay mòng, cậu tập trung đưa tay nắm tay Hứa Khê Nguyên, nghe vậy bèn phủ nhận:
- Không thích!
Giọng điệu kiên quyết như thể thích con trai là một sự sỉ nhục nhân cách đối với cậu.
Hứa Khê Nguyên nhắm mắt lại, trái tim đang nóng rực nảy lên như rơi vào hầm băng.
Lúc này, cuối cùng Kỳ Dục cũng nắm được ngón tay anh, lẩm bẩm phàn nàn một mình giống như một đứa trẻ đang mách với phụ huynh:
- Tôi chuyển khỏi ký túc xá trường là vì bạn cùng phòng của tôi là đồng tính, cậu ta lén giấu quần áo của tôi, nửa đêm leo lên giường tôi, thậm chí còn định cho tôi uống thứ thuốc đó, bị tôi đánh cho một trận.
Nói đến đây Kỳ Dục nhắm mắt lại, nhíu chặt mày mắng một câu: - Biến thái.
- Cả đời này cũng không muốn tiếp xúc với đồng tính nữa.
Đúng rồi, cũng phải bảo vệ vợ Tiểu Khê thơm tho mềm mại của mình, không thể để những tên đàn ông đầy mưu mô kia dòm ngó!
Cậu mơ màng nghĩ, ngày mai phải báo cáo hết mấy tên đàn ông gọi vợ trong phần bình luận của Hứa Khê Nguyên!
Vậy nên bây giờ phải đi ngủ trước, thật sự thì cậu không trụ nổi nữa rồi, đầu óc như một mớ lộn xộn, chỉ biết níu chặt tay Hứa Khê Nguyên không buông. Nhưng giây tiếp theo, Hứa Khê Nguyên đứng bên mép giường nhìn xuống từ trên cao lại lạnh mặt rút mạnh tay ra.
Còn lùi lại hai bước.
Hửm?
Chẳng phải vừa rồi vẫn bình thường sao?
Tư duy đơn giản sau khi say khiến Kỳ Dục không thể suy nghĩ nhiều hơn, cố chấp muốn níu lại lần nữa, nhưng lại bị hất ra.
Mấy lần như vậy, cuối cùng còn hơi tủi thân, ngẩng đầu nhìn Hứa Khê Nguyên: - Không nắm được sao?
Chóng mặt quá, thế giới trước mắt quay cuồng đảo lộn, chỉ khi nắm lấy Hứa Khê Nguyên cậu mới thấy yên tâm.
Ánh mắt giao nhau, Hứa Khê Nguyên không nói nên lời, chua xót trong lòng như thể đã ngấm vào bình rượu mơ kia.
Một lúc lâu sau, anh thở dài, như thể chấp nhận số phận mà xoa hốc mắt cay xè, tự giễu cười một tiếng.
Dường như bị ruồng bỏ đã là giai điệu chủ đạo trong cuộc đời anh.
Duyên phận với ba mẹ bạc bẽo, khó khăn lắm mới rung động trước một người, tự cho là đang trong giai đoạn mập mờ, không ngờ người ta lại là trai thẳng.
Bao nhiêu năm nay, Hứa Khê Nguyên đã sớm học được cách lạc quan, anh muốn tự nhủ rằng chuyện này chẳng là gì, nhưng chớp mắt một cái, những giọt nước mắt không lường trước đã rơi lã chã, nhỏ xuống mu bàn tay Kỳ Dục.
Anh để ý đến người trước mắt này nhiều hơn so với tưởng tượng.
Hứa Khê Nguyên là một thể mâu thuẫn giữa mạnh mẽ và yếu đuối, đã rất lâu rồi anh không khóc như vậy, phải qua hơn mười phút mới nguôi ngoai. Sau khi nhận ra dáng vẻ lúng túng của mình thì lập tức lau mặt, định đi ra phòng khách, nhưng bất ngờ bị Kỳ Dục nắm chặt cổ tay.
Có lẽ do nhiệt độ cơ thể tăng lên sau khi say nên anh có thể cảm nhận được mảng da đang tiếp xúc nóng lên, Kỳ Dục đứng không được vững, tay khác đỡ vai anh, nhíu mày, trong mắt đầy ắp quan tâm không hề che giấu:
- Sao Tiểu Khê nhà chúng ta lại không vui rồi?
Thấy Hứa Khê Nguyên không trả lời, cậu bèn cẩn thận lấy đầu ngón tay lau đi vệt nước mắt chưa khô trên khóe mắt người trước mặt, dỗ dành như dỗ trẻ con: - Tiểu Khê đừng khóc, ai làm anh không vui, để tôi dạy dỗ kẻ đó.
Nói xong cậu còn xắn tay áo, khí thế hùng hổ, tuy là sinh viên mỹ thuật nhưng Kỳ Dục rất tự giác trong chuyện tập gym, lúc này tay áo được vén lên, thật sự có thể nhìn thấy lớp cơ bắp đẹp đẽ, săn chắc nhưng không quá khoa trương.
- ...Được rồi.
Hứa Khê Nguyên đau đầu kéo tay áo cậu xuống rồi chỉnh lại cho ngay ngắn.
- Đừng quậy nữa, ngủ thôi.
Kỳ Dục bị dạy bảo bèn ngoan ngoãn cúi đầu, chàng trai cao gần một mét chín như một chú cún ngoan: - Ừm, vậy anh ngủ với tôi nha?
Cậu nói: - Tôi sẽ ở bên cạnh anh, không ai bắt nạt anh được, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Lúc nói những lời này, đôi mắt Kỳ Dục trong veo và chân thành, trái tim chua xót của Hứa Khê Nguyên lại không có tiền đồ mà bắt đầu đập loạn.
Mặc dù biết lời của người say rượu không thể tin.
Đây toàn là mấy trò vặt của đám trai thẳng.
Nhưng mà...
Đối với anh, Kỳ Dục giống như rượu mơ chua chua ngọt ngọt.
Uống thêm một ngụm nữa thôi.