Nước hầm xương màu trắng sữa trong nồi đã bắt đầu sôi lăn tăn, dậy mùi tươi ngon. Hứa Khê Nguyên lấy phần bột mì còn thừa lúc quay video hồi sáng ra, thành thạo cán thành sợi mì, chần sơ qua nước sôi rồi cho vào nồi nước dùng.
Nấm hương được khứa hình chữ thập rồi cho vào nồi chung với rau cải, chỉ nêm thêm chút gia vị đơn giản cũng đủ khiến người ta ứa nước bọt.
Là một chủ kênh mảng ẩm thực, dù đang trong tình hình phong tỏa vì dịch bệnh, không có nhiều nguyên liệu nấu ăn thì Hứa Khê Nguyên vẫn không qua loa trong chuyện ăn uống.
Tranh thủ mì chưa chín, anh dọn sạch rác trong nhà bếp, giờ đây cả tòa nhà không được đi ra ngoài, rác sinh hoạt phải đặt ở nơi quy định trong mỗi tầng.
Lúc anh mở cửa thì vừa hay chạm mặt cậu hàng xóm mới chuyển đến không lâu.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc hơi rối nhưng vẫn không giấu được bề ngoài nổi bật. Hai người không quen thân lắm, Hứa Khê Nguyên chỉ biết cậu tên Kỳ Dục, là sinh viên nghệ thuật của một trường đại học trong thành phố. Anh thoáng do dự rồi vẫn mỉm cười chào hỏi.
Kỳ Dục khẽ nhướng mày, gật đầu đáp lại.
Có lẽ cậu cũng ra ngoài vứt rác, Hứa Khê Nguyên vô tình liếc thấy túi ni lông trong suốt cậu đang xách, rồi bị giật mình bởi những vỏ mì gói và túi bánh mì lộn xộn bên trong.
… Ngày nào cũng ăn mấy thứ này à?
Hóa ra cậu hàng xóm đẹp trai không biết nấu ăn?
Lúc về, Hứa Khê Nguyên do dự một lát rồi vẫn lên tiếng hỏi:
- Tôi có nấu mì, cậu muốn ăn chung không?
Nồi mì đã sôi ùng ục, điểm xuyết thêm những cọng rau xanh, dậy mùi từ nhà bếp ra đến phòng khách.
Kỳ Dục ngồi trên ghế ăn nhà Hứa Khê Nguyên, thấy hơi gượng gạo.
Cậu vốn ngại sang đây.
Nhưng mà... thơm quá.
Vì không biết nấu ăn nên khoảng thời gian đầu bị phong tỏa, gần như Kỳ Dục chỉ ăn đồ ăn liền hoặc mì gói để sống qua ngày.
Vừa rồi Hứa Khê Nguyên đứng cạnh cánh cửa, khẽ mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non, hỏi cậu: - Muốn ăn không?
Tim Kỳ Dục đập thịch một cái, trước mắt là đôi mắt cười nhìn mình của người hàng xóm, chóp mũi là mùi thơm của món mì nước hầm xương.
Gần như cậu không cần suy nghĩ đã ngoan ngoãn để Hứa Khê Nguyên kéo vào nhà.
Ánh mắt hướng về không gian bếp nửa mở, cậu có thể thấy Hứa Khê Nguyên mặc bộ đồ ở nhà màu vàng nhạt, đang cầm đũa khuấy mì trong nồi. Anh đeo tạp dề, hai dây buộc được thắt thành hình nơ bướm, phác họa nên vòng eo mảnh mai.
Bây giờ là tháng mười một, thời tiết đã trở lạnh nhưng hệ thống sưởi vẫn chưa hoạt động, làn sương trắng mỏng manh phủ lên khuôn mặt anh, toát lên cảm giác ấm áp bình dị khó tả.
Không tới hai phút, một tô mì nước hầm xương nóng hổi đã được đặt trước mặt Kỳ Dục.
Mùi thơm lập tức xộc vào mũi, cậu ngẩn ra một lúc rồi vội đưa tay nhận lấy đũa muỗng: - Cảm ơn.
- Mau nếm thử đi, không biết có hợp khẩu vị của cậu không.
Hứa Khê Nguyên mỉm cười, thuận tiện tháo tạp dề vắt lên lưng ghế rồi ngồi xuống đối diện Kỳ Dục.
Anh nhìn cậu hàng xóm đẹp trai cầm đũa gắp ít mì trong tô lên, sau đó nghiêm túc nếm thử một đũa, đôi mắt lập tức hơi mở to.
Vốn là vẻ đẹp trai lạnh lùng, giờ đây lại có vẻ đáng yêu.
Kỳ Dục thật sự ngạc nhiên, nước dùng đậm đà thơm ngon quyện vào sợi mì cán tay vừa dai vừa mềm, trôi tuột vào miệng, vị ngọt thanh từ nước hầm xương hòa quyện hoàn hảo với mùi thơm nhẹ của nấm. ( app TYT - tytnovel )
Thậm chí cậu còn không nỡ nuốt xuống, chớp mắt nhìn Hứa Khê Nguyên, phải sống tạm bợ với mì gói suốt một tuần qua, nay vị giác bỗng chốc được đánh thức.
- Cảm ơn anh, ngon lắm.
Kỳ Dục vốn không có khiếu nấu ăn, vì vậy luôn thấy ngưỡng mộ khó hiểu đối với những người nấu ăn ngon.
Cậu nhìn Hứa Khê Nguyên, sợ anh nghĩ mình đang khách sáo nên nhấn mạnh một lần nữa:
- Thật sự rất ngon.
- Biết rồi.
Hứa Khê Nguyên chống khuỷu tay lên bàn, gác má cong khóe môi, tay kia cầm muỗng múc một muỗng nước súp trong tô của mình rồi nếm thử, đúng là ngon hơn bình thường đôi chút.
Anh ngước mắt nhìn người đối diện rồi khẽ cười.
... Đúng là ngắm người đẹp thì ăn gì cũng ngon hơn.
Thật ra, Hứa Khê Nguyên là người nhiệt tình thật, mời bạn bè hàng xóm ăn vài bữa cơm cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng chính anh cũng phải thừa nhận, lúc nãy chủ động mời Kỳ Dục, đúng là có đôi phần tâm tư riêng.
Bởi vì cậu hàng xóm đẹp trai này đích thực là hình mẫu lý tưởng của anh.
Kỳ Dục thuộc tuýp người có gương mặt sắc nét điển hình, nước da trắng lạnh, lông mi dài, đôi mắt vừa đen vừa sáng, cao hơn Hứa Khê Nguyên gần một cái đầu, xấp xỉ một mét chín, thuộc kiểu người mà đi trên phố là cả nam lẫn nữ sẽ phải ngoái lại nhìn.
Hứa Khê Nguyên hiểu rõ xu hướng tính dục của mình, ngay từ lần đầu thấy Kỳ Dục thì tim anh đã có phần đập nhanh hơn, người này đích thực được đúc ra từ khuôn mẫu bạn trai lý tưởng trong lòng anh.
Nhưng anh không nghĩ nhiều, lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, không đi xa hơn, chỉ mời cậu hàng xóm đẹp trai ăn một bữa cơm thôi cũng đã tốt lắm rồi.
Sau khi ăn hết tô mì, Hứa Khê Nguyên thoáng suy nghĩ rồi lấy món bánh ngọt đã làm lúc quay video hồi sáng ra, chiếc bánh sữa mềm mại được nắn thành hình một chú thỏ trắng và viền bằng mứt dâu tây, trông rất dễ thương.
Anh nói: - Cậu ăn thử không? Là bánh tôi mới làm sáng nay.
Kỳ Dục gật đầu rồi duỗi tay lấy một cái, bóp nhẹ thử, đôi tai thỏ mềm mại núng nính, dễ thương đến mức không nỡ ăn.
Không hiểu sao, Kỳ Dục đột nhiên cảm thấy người hàng xóm nấu nướng khéo léo này có nét tương đồng khó tả với chiếc bánh sữa hình thỏ kia.
Cậu thoáng nhìn Hứa Khê Nguyên, Hứa Khê Nguyên có phần gầy gò hơn so với những người đàn ông trưởng thành khác, trông rất mảnh mai.
Mái tóc màu nâu sẫm mềm mượt hơi dài, vì bị phong tỏa không thể đi cắt tóc nên anh đã buộc một búi củ tỏi ở sau đầu, thỉnh thoảng có vài sợi tóc xõa xuống gò má trắng nõn.
Người này luôn mỉm cười dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Vì vậy, xét từ mọi phương diện, Hứa Khê Nguyên trông rất “mềm”, giống như chiếc bánh sữa hình thỏ kia, chỉ chờ người ta ăn sạch trong một miếng, là kiểu người hiếm thấy không hung hăng chút nào.
Kỳ Dục nghĩ vậy, có lẽ cũng vì muốn báo đáp tô mì nước hầm xương này mà bỗng sinh ra ham muốn che chở lạ lùng.
Cậu ăn chú thỏ nhỏ, sau đó lấy điện thoại mở màn hình rồi bấm vài cái, nhìn Hứa Khê Nguyên:
- Có thể kết bạn được không? Hôm nay cảm ơn anh, nếu sau này có việc gì cần giúp đỡ thì anh có thể tìm tôi.
Hửm?
Hứa Khê Nguyên khẽ chớp mắt, có chuyện tốt như này nữa ư?
Một bữa cơm đổi được WeChat của cậu hàng xóm đẹp trai, hời quá rồi còn gì.
Lúc Kỳ Dục trở về căn hộ đối diện, tay còn xách một cái túi trong suốt, bên trong là bánh sữa hình thỏ mà Hứa Khê Nguyên đã gói lại cho cậu.
Miệng túi được buộc nơ bướm bằng một dải ruy băng lụa màu trắng, trông khá đẹp mắt. Kỳ Dục không nỡ ăn, bèn cho vào tủ lạnh, vừa mở tủ lạnh ra thì bỗng thấy vẫn còn khá nhiều trái cây đã mua trước đợt phong tỏa.
Những loại dễ ăn như táo, quýt, chuối đã chẳng còn lại mấy quả, nhưng những loại khó gọt vỏ như dứa, măng cụt thì gần như Kỳ Dục chẳng động đến.
Hai quả dứa mua lúc đó vẫn nằm ngoan ngoãn trong ngăn tủ lạnh, Kỳ Dục lấy ra rồi đi gõ cửa nhà bên cạnh, tạm thời xem như là quà đáp lễ.
Cuối cùng hai quả dứa đó được Hứa Khê Nguyên để trên bậu cửa sổ nhà bếp, anh nằm trên sô pha, ôm gối biên tập video, đến khi làm xong việc thì trời đã gần về khuya.
Video về bánh sữa hình thỏ vừa được đăng lên, phần bình luận lập tức bắt đầu dậy sóng:
[Tiểu Khê là vợ yêu trời ban của đời tui huhuhu]
[Thèm ăn bánh sữa vợ làm quá!]
[Mấy ông cứ ăn bánh sữa đi, còn tui ăn vợ Tiểu Khê được rồi!]
...
Hứa Khê Nguyên lướt xem một lượt, anh chỉ là một chủ kênh mảng ẩm thực, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà người hâm mộ cứ gọi anh là vợ Tiểu Khê.
Ban đầu Hứa Khê Nguyên còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dà rồi cũng thành quen.
Sau khi tắt điện thoại, anh lại phiền não một lúc, lần sau lấy lý do gì để mời Kỳ Dục qua ăn cơm đây?