Thôi Thúy Thúy nghe thấy giọng một người đàn ông phía sau, trong thoáng chốc đầu óc cô như trống rỗng. Cô lấy hết can đảm xoay người lại nhìn.

Người đàn ông đứng sau không hề mang vẻ dữ tợn hay đáng sợ. Ngược lại, anh ta trông rất tuấn tú, vóc dáng cao ráo nổi bật dưới ánh đèn lờ mờ. Cả người toát lên vẻ thư sinh, tựa như một công tử bước ra từ bức tranh thủy mặc — nếu như không tính đến thứ anh ta đang cầm trên tay.

Ánh mắt Thôi Thúy Thúy dừng lại ở tay phải của người đàn ông. Tay anh đeo găng và đang nắm một con dao. Dưới ánh đèn hắt ra từ căn phòng phía sau, cô có thể thấy rõ đầu mũi dao vẫn còn dính máu.

Nỗi sợ hãi khi nãy còn chưa kịp tan, giờ lại nhìn thấy một con dao dính máu, khiến Thúy Thúy không khỏi giật mình lùi lại vài bước. Môi cô mím chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang hoảng loạn.

“Trời đất ơi, Không Thanh, sao con lại cầm dao phẫu thuật thế kia? Khuya thế này làm người ta giật cả mình.” Người dì phía sau Thúy Thúy thò đầu ra, cằn nhằn.

Diệp Không Thanh liếc nhìn người con gái mặt vẫn còn tái xanh đứng cạnh, bình thản tháo găng tay, gói con dao phẫu thuật lại. Giọng nói của anh trầm thấp, dễ nghe, pha chút từ tính: “Lúc nãy con vừa mổ cho một con vật.”

“Mổ cho động vật à?” Mẹ Diệp dịu dàng hỏi. “Lúc nãy mẹ nhắn mà con còn đang ở bệnh viện à?”

“Dạ không.” Diệp Không Thanh hơi ngẩng đầu, để lộ chiếc yết hầu cao trên chiếc cổ thon dài. Anh tháo khẩu trang khỏi cằm, nói tiếp: “Con mổ ở đầu hẻm thôi.”

Nghe vậy, Thôi Thúy Thúy mới hiểu ra là mình hiểu lầm, cô lúng túng dịch người sang một bên: “Xin lỗi, tôi… tôi hiểu nhầm.”

Cô cúi đầu xin lỗi người dì bên cạnh rồi lại quay sang người đàn ông định nói thêm lời xin lỗi.

“Là do Không Thanh nhà dì trông dọa người quá, nếu dì mà thấy người lạ như vậy ở ngoài đường, dì cũng hết hồn thôi.” 

Dì mỉm cười hiền hậu, rõ ràng không để bụng chuyện vừa rồi. Dì còn giữ tay Thúy Thúy lại, không cho cô cúi đầu xin lỗi: “Người nên nói xin lỗi là nó mới đúng.”

“Không sao đâu ạ.” Thôi Thúy Thúy thả lỏng tay, tờ phiếu xét nghiệm cô đang cầm cũng bị vò nhăn nhúm từ lúc nào.

Mẹ Diệp nhìn cô gái nhỏ bị dọa đến sợ hãi mà thấy thương, bèn nói với con trai: “Muộn rồi, con đưa cô bé về bắt xe đi.”

Diệp Không Thanh gật đầu, quay vào trong cất dụng cụ, rửa tay xong mới đi ra. Anh nhìn Thôi Thúy Thúy, bình thản nói: “Đi thôi.”

Thôi Thúy Thúy vẫn còn mơ màng, không hiểu sao lại lạc vào khu dân cư này, giờ lại mơ màng đi theo người vừa mới khiến mình sợ phát khiếp. Cô bước sau anh, đi ra đường lớn.

“Nhà cô ở đâu?”

Hai người vừa bước ra đầu hẻm thì một chiếc taxi trống vừa đến gần. Diệp Không Thanh giơ tay vẫy xe rồi quay lại hỏi.

Thôi Thúy Thúy ngơ ngác chớp mắt. Tự nhiên cô cảm thấy đêm nay mình khá may mắn — vừa ra khỏi hẻm đã gọi được taxi.

“Ở khu Tân Cốc ạ. Cảm ơn anh.”

Thôi Thúy Thúy thấy Diệp Không Thanh mở cửa xe cho mình liền nhanh chóng bước lên.

Anh đóng cửa xe lại, ra hiệu cho tài xế có thể đi, rồi đứng đó nhìn theo cho đến khi xe khuất khỏi tầm mắt mới quay người trở vào.

“Mẹ nấu mì rồi, con có muốn ăn lót dạ không?” – vừa nghe thấy tiếng con trai về, mẹ Diệp liền từ bếp bưng ra một bát mì nóng hổi, nói thêm: “Nước dùng là canh gà mẹ hầm từ sáng nay đấy.”

Diệp Không Thanh giơ tay day nhẹ giữa trán, mệt mỏi tích tụ suốt ngày như được xoa dịu đôi chút. Anh nhận lấy tô mì, rồi ngồi xuống ăn.

“Ba con xin được điều chuyển rồi, tháng sau cả nhà mình sẽ sang Đông Tỉnh. Mẹ đi lần này chắc phải một hai năm mới về. Con ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ, đừng giống tính ba con.” – mẹ Diệp nói với vẻ mệt mỏi.

Bà vốn là giáo viên tiểu học, mới nghỉ hưu năm ngoái. Con trai cũng đã trưởng thành, bà cứ nghĩ bản thân đã có thể an nhàn. Nhưng vì tính bà không chịu ngồi yên, cuối cùng lại chủ động xin về làm bác sĩ nội trú ở một huyện thuộc Đông Tỉnh. Đi xa như vậy, sau này e là khó có dịp về chăm sóc con cái, càng không thể thỉnh thoảng nấu cho con trai vài món ngon. Nhìn thấy con ngày nào cũng bận rộn với công việc ở bệnh viện, bà không khỏi lo lắng cho sức khỏe của con.

Con trai bà tính khí y hệt cha nó. Nhưng ít ra năm đó chồng bà còn có vợ ở bên chăm sóc. Còn giờ, Diệp Không Thanh đã 28 tuổi, vẫn chưa từng nhắc tới chuyện yêu đương hay có bạn gái.

Nghĩ đến đây, bà chỉ biết thở dài một tiếng.

“Con biết rồi.” – Diệp Không Thanh đặt chén đũa xuống. – “Đồ ăn ở bệnh viện cũng tốt, dinh dưỡng cân bằng.”

Mẹ Diệp: “...”

Thôi thì, với tiền lệ từ cha nó, bà cũng chẳng còn biết phải quản thế nào nữa.

--

Hôm sau, khi Diệp Không Thanh chuẩn bị đi làm, mẹ anh vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng. Anh xách túi, như thường lệ đi về phía bệnh viện.

Khu nhà anh ở gần bệnh viện nhất trong khu dân cư, dù đã xây từ lâu với cấu trúc cũ kỹ, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi. Đối với anh, chỉ là nơi ở tạm, tiện là được, không cần cầu kỳ.

Đi một đoạn ngắn, anh rẽ vào con hẻm nhỏ. Nếu Thôi Thúy Thúy có mặt ở đây lúc này, hẳn sẽ nhận ra đây chính là con hẻm cô từng thấy tối hôm qua.

Đó là một ngõ cụt, bày đủ loại đồ đạc lặt vặt, tường bị vẽ bậy nguệch ngoạc bởi đám trẻ con. Trên đất thì vứt lung tung chai nhựa và rác nhỏ.

Diệp Không Thanh chậm rãi bước vào, đến chỗ chất đầy vật dụng cũ, ngồi xổm xuống. Có tiếng sột soạt phát ra từ bên trong, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng ít thức ăn.

Chẳng bao lâu sau, sinh vật trong đó ngửi thấy mùi đồ ăn, liền thò đầu ra một cách dè dặt — là một chú mèo con.

Diệp Không Thanh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông nó. Con mèo dường như đã quen mùi anh, nên cũng yên tâm hơn, dần dần chui hẳn ra, vội vàng liếm lấy thức ăn. Lúc này, một chân sau của nó lộ ra, đang được băng bó cẩn thận.

Năm hôm trước, trên đường về nhà, Diệp Không Thanh nghe thấy tiếng mèo con rên yếu ớt. Sau một thoáng do dự, anh rẽ vào con hẻm và nhờ ánh trăng thấy rõ thương tích của nó — chân sau bên trái bị hoại tử nghiêm trọng, toàn thân có dấu hiệu nhiễm trùng. Với vết thương như vậy, dù có mang đến phòng khám thú y, khả năng giữ lại chân là rất thấp, lại dễ nhiễm trùng, tỷ lệ tử vong lên đến 80%.

Tuy vậy, với Diệp Không Thanh — người từng được mệnh danh là “đôi tay vàng” — những ca khó thế này lại không phải là không có hy vọng. Tỷ lệ sống của mèo có thể được anh kéo xuống còn 40% nguy cơ tử vong, tức là hy vọng sống đã tăng lên rất nhiều.

Đêm đó, anh không động đến con mèo, mà quay lại bệnh viện tìm thuốc kháng viêm phù hợp. Về nhà, anh nghiên cứu cấu tạo cơ thể mèo và những lưu ý cần thiết. Hôm sau, sau khi tan ca, anh quay lại, bắt đầu xử lý vết thương cho nó.

Đầu tiên là loại bỏ phần thịt hoại tử, sau đó xử lý phần xương bên trong, rồi mới khâu lại vết thương bằng chỉ phẫu thuật.

Diệp Không Thanh thao tác thuần thục và dứt khoát, bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ anh là bác sĩ thú y thực thụ.

Đêm qua, anh cầm dao là để cắt chỉ cho mèo con, đồng thời thay thuốc và băng bó lại. Đúng lúc đó, mẹ Diệp nhắn tin hỏi sao anh chưa về, nên anh vội vàng đứng dậy trở về nhà, không ngờ lại khiến người khác hiểu lầm.

Lúc này, Diệp Không Thanh lại nhẹ nhàng xoa xoa tai con mèo con mềm mại. Trong đầu anh bất giác hiện lên dáng vẻ cô gái tối qua đã hiểu lầm mình. Nếu nhớ không nhầm, cô tên là Thôi Thúy Thúy, hình như cũng từng học đại học cùng trường với anh.

Hai người cách nhau mấy khóa, lại không cùng chuyên ngành, theo lý mà nói thì chẳng có lý do gì để quen biết. Thế nhưng anh vẫn nhớ rõ cô, bởi vì hai năm trước từng cùng một người bạn thân trở lại trường cũ tham dự buổi lễ vinh danh cựu sinh viên xuất sắc. Cả hai người đều được mời lên nhận giấy chứng nhận.

Lúc ấy, người bạn thân ấy liên tục trầm trồ khen ngợi đàn em tài giỏi, còn nói muốn mời cô ấy về làm ở công ty mình.

Về sau, lứa sinh viên năm đó tốt nghiệp, nhưng bạn anh lại không kịp mời được người — Thôi Thúy Thúy đã bị người khác nhanh tay hơn tuyển mất. Từ đó mỗi lần hai người gặp nhau, bạn anh lại nhắc chuyện đó không ngừng. Thậm chí nửa năm trước, anh ta còn gọi điện lúc nửa đêm, nổi cáu ầm lên, nói rằng công ty kia không biết trân trọng người tài, nên đang tìm cách “đào” Thôi Thúy Thúy về lại.

Cuối cùng cũng không thành. Nghe nói sau đó cô “biến mất”.

Giờ xem ra thì cô vẫn ở thành phố S. Chỉ là không rõ vì lý do gì mà sức khỏe có vẻ không ổn. Tối hôm qua anh đã thấy bóng dáng cô trong phòng chờ khám bệnh ở bệnh viện, ban đầu chỉ là nghi ngờ, không ngờ sau lại được xác nhận chính xác là cô.

Diệp Không Thanh đứng dậy, trong một thoáng đã định bụng nhắn tin cho bạn mình để báo tin đã tìm thấy Thôi Thúy Thúy. Nhưng rồi anh lại thôi.

--

“Vậy thì tốt rồi.” – ông Diệp khẽ gật đầu, tay nắm lấy tay vợ – “Thúy Thúy, con tranh thủ ăn khi còn nóng nhé, nguội rồi thì không còn ngon đâu.”

“Con cảm ơn ông bà ạ.” – Thôi Thúy Thúy mỉm cười.

Sáng sớm cô đã phải lên QQ xử lý công việc, tin nhắn đến liên tục, đến giờ vẫn chưa kịp ăn gì. Mùi thơm của canh gà lan tỏa khắp phòng khiến bụng cô không tự chủ được kêu lên "ọt ọt".

Ông bà Diệp bật cười, vội giục cô mau ăn cho nóng.

Canh đã hầm từ đêm qua, trong lúc đợi cháo nguội bớt, Thúy Thúy lấy bánh mì trong tủ lạnh ra ăn kèm với canh gà.

Dù là canh gà, nhưng lại không hề ngấy. Mùi thơm từ nấm quyện với thịt gà vừa đậm đà vừa thanh, chuẩn vị "gãi đúng chỗ ngứa". Món này dù dùng vào buổi sáng sớm cũng không hề thấy ngán, vừa miệng, vừa đủ no.

Vừa ăn xong bữa sáng, điện thoại cô reo lên — là Hoàng Mễ gọi.

Giọng cô bạn uể oải qua điện thoại: “Thúy Thúy, kết quả kiểm tra của cậu sao rồi?”

Thúy Thúy cười tươi, đôi mắt cong cong: “Không sao cả, bác sĩ bảo chỉ cần ăn nhiều đồ bổ máu là ổn. Mà cậu dậy sớm vậy sao?”

Nhắc đến chuyện đó, Hoàng Mễ suýt nữa thì bật khóc, giọng đầy oán thán: “Dậy gì mà dậy, tớ mới vừa tan ca, giờ mới về tới nhà đấy!”

“Cậu tăng ca đến...” – Thúy Thúy ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường – “...bảy giờ sáng luôn hả?!”

Hoàng Mễ nghe xong Thúy Thúy không sao thì yên tâm phần nào. Sau đó lại than thở thêm một tràng về công việc trước khi tắt máy đi tắm rồi ngủ bù.

Hoàng Mễ là bạn học cùng chuyên ngành với Thúy Thúy, gia cảnh lại rất khá giả. Sau khi tốt nghiệp, cô nàng từng nói ngành tài chính quá mệt, nên chọn công việc nhàn hạ hơn — làm công chức. Nhưng đời không như mơ: bình thường thì rảnh, đến lúc có việc lại bận tối tăm mặt mũi.

Có lần có người hỏi: “Nhà cậu có điều kiện như vậy, sao không sống cuộc sống tiểu thư nhàn tản? Đi ăn, đi chơi, du lịch khắp nơi cho sướng đời, cần gì phải đi làm?”

Hoàng Mễ khi đó nghiêm túc đáp: “Tớ phải đi làm để được đóng bảo hiểm xã hội. Ít nhất cũng phải làm đủ 15 năm.”

Những ai biết rõ gia thế nhà cô lúc đó chỉ biết: “...”

Thôi Thúy Thúy vừa cúp máy với Hoàng Mễ, còn chưa kịp đặt điện thoại xuống thì lại có cuộc gọi khác đến — là khách hàng từng trao đổi với cô về một dự án dịch thuật y tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play