“Phiên dịch tiếng Nhật à?” – Thôi Thúy Thúy cầm điện thoại, hơi lúng túng nói – “Tôi chuyên làm biên dịch online thôi ạ.”

“Dĩ nhiên không phải,” – Đối mặt với câu hỏi của khách hàng, Thôi Thúy Thúy vẫn trả lời thật lòng – “Phiên dịch thì tôi cũng làm được, chỉ là…”

Khách hàng bên kia nói: “Tiếng Anh của cô thì tôi yên tâm rồi. Tôi nghe cô tóm tắt lại lúc nãy, đoán là cô có thể phiên dịch tiếng Nhật nữa đúng không? Đúng lúc bên tôi có một cuộc họp video quốc tế, cần phiên dịch Anh – Nhật. Ban đầu tụi tôi đã mời hai phiên dịch chuyên nghiệp, nhưng không may cả hai đều có việc đột xuất, không thể đến được. Tiếng Anh thì không sao, vì buổi họp sẽ có nhiều người tham gia, chủ yếu là bác sĩ nên họ cũng hiểu chuyên môn. Cô chỉ cần dịch tiếng Nhật sao cho người nghe hiểu được ý chính là được. Hơn nữa cuộc họp sẽ được ghi hình lại.”

Nghe đến mức giá khách hàng đưa ra, Thôi Thúy Thúy cũng hơi dao động. Dù sao thì cũng phải kiếm tiền để sống, mà đơn hàng này đủ để cô trang trải trong hai tháng. Cũng tiện thể xem thử trình độ sau thời gian ôn luyện của mình đến đâu.

“Khi nào diễn ra vậy ạ?”

“Bắt đầu lúc 11 giờ đêm nay, kéo dài đến khoảng 2 giờ sáng.” – Giọng khách hàng có chút mệt mỏi – “Chuyện này cũng là phát sinh đột ngột thôi. Hai phiên dịch trước đều hứa chắc chắn rồi, ai ngờ lại không đến được. Bọn tôi cũng hết cách, nên mới nghĩ tới việc hỏi thử cô.”

Phiên dịch và biên dịch vốn là hai mảng khác nhau, huống gì đây lại là phiên dịch song ngữ. Thật ra, cuộc gọi này của khách hàng cũng là kiểu "còn nước còn tát" mà thôi.

“Địa điểm là phòng 304, tầng 6, Bệnh viện Trung tâm tỉnh. Cô đến lúc 10 giờ tối là được.” – Giọng khách hàng nhẹ nhõm hơn hẳn – “Hai bạn phiên dịch cũ đã gửi lại toàn bộ từ vựng chuyên ngành, lát nữa tôi gửi cho cô xem qua nhé.”

“Vâng ạ.” – Thôi Thúy Thúy cúp máy, rồi ngẩn người ra một lúc. Cô vừa mới từ Bệnh viện Trung tâm về vào rạng sáng, không ngờ buổi tối lại phải quay lại đó một chuyến nữa.

Cô đi vào thư phòng, thấy khách hàng đã gửi tài liệu qua QQ. Mở ra xem thì đó là hơn mười trang tài liệu chuyên ngành, lại còn chia làm hai phần.

May mà Thôi Thúy Thúy vốn quen với những tình huống gấp gáp. Cô đi ra lấy hai cái bánh mì và một quả đào đặt lên bàn, hẹn báo thức lúc 9 giờ tối, rồi ngồi vào bàn bắt đầu xem tài liệu. Suốt thời gian đó cô chỉ ăn qua loa chút đồ trên bàn và đi vệ sinh một lần.

Đến 9 giờ, Thôi Thúy Thúy gập máy tính lại, dụi mắt cho đỡ mỏi, đứng dậy thu xếp đồ đạc rồi đeo ba lô xuống lầu.

Giờ đó vẫn còn xe buýt, Thôi Thúy Thúy không đi thẳng đến bệnh viện mà xuống ở khu Đại học dọc đường để ăn chút gì đó, sau đó mới tiếp tục lên xe. Đến nơi vừa đúng 10 giờ.

“Ơ, cô gái nhỏ, sao em lại đến nữa vậy?” – Bác sĩ Triệu vừa từ thang máy đi ra, từ xa đã thấy Thôi Thúy Thúy.

Bệnh viện lúc nào cũng đông người, làm bác sĩ thì không thể nhớ hết từng người được. Bác sĩ Triệu nhớ được Thúy Thúy là bởi vì cô là bệnh nhân cuối cùng ông gặp đêm qua trước khi tan ca. Hơn nữa, cô gái này trông rất sạch sẽ, khiến người ta khó lòng quên được.

“Em đến có chút việc thôi ạ.” – Thôi Thúy Thúy mỉm cười đáp lại bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa — dù sao hai người cũng không quen thân.

Lên đến tầng sáu, Thôi Thúy Thúy tìm đến phòng 304, nhẹ gõ cửa.

Một vị bác sĩ lớn tuổi nghe tiếng, ra mở cửa. Ông vừa đẩy nhẹ gọng kính vừa nhìn cô hỏi:
“Cô là... Thôi Thúy Thúy?”

Thật ra, cuộc gọi mà Thôi Thúy Thúy nhận được vào buổi sáng không phải từ khách hàng chính thức của cô, mà là từ người được nhờ tìm phiên dịch viên. Việc này cô đã rõ từ trước nên cũng không lấy làm ngạc nhiên.

“Vâng, tôi là phiên dịch viên cho buổi họp lần này.” – Thôi Thúy Thúy gật đầu, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Vị bác sĩ mời cô ngồi xuống, sau đó bắt đầu trình bày sơ qua về nội dung và bối cảnh của buổi họp trực tuyến sắp tới.

Cuộc họp lần này là hội nghị trao đổi giữa các bác sĩ đến từ nhiều quốc gia, cùng thảo luận về một chứng bệnh đặc biệt. Thuật ngữ chuyên ngành rất nhiều, ban đầu bệnh viện đã mời các phiên dịch viên chuyên môn trong lĩnh vực y tế, bởi mức độ khó tương đối cao. Đó cũng là lý do chi phí phiên dịch lần này khá lớn.

Thôi Thúy Thúy đã chuẩn bị sẵn sàng, ăn tạm một quả táo để dưỡng sức, sau đó bắt đầu ôn lại những tài liệu chuyên ngành mà hai phiên dịch viên trước đã chuẩn bị.

Trong khi chờ hội nghị bắt đầu, các bác sĩ lớn tuổi cũng không hề rảnh rỗi. Thỉnh thoảng, vài bác sĩ trẻ lại vào hỏi họ một số vấn đề chuyên môn. Thấy vậy, Thúy Thúy lấy điện thoại ra, tranh thủ ôn lại các thuật ngữ một lần nữa để đề phòng lát nữa có tình huống bất ngờ xảy ra.

“Cậu xuống hỏi khoa phẫu thuật thần kinh xem có ai rảnh thì vào nghe hội nghị luôn.” – Vị bác sĩ lớn tuổi nói với một bác sĩ trẻ sau khi xem lại tài liệu – “Nội dung hội nghị lần này cũng có liên quan đến phẫu thuật thần kinh.”

“Vâng ạ.” – Vị bác sĩ trẻ gật đầu đáp, lúc bước ra ngoài, trên bảng tên trước ngực anh ta ghi là khoa Phẫu thuật Tim.

10 giờ 55 phút, trong phòng 304, ngoài vị bác sĩ lớn tuổi, đã có thêm bốn bác sĩ khoa Phẫu thuật Tim ngồi vào, mọi người yên lặng chờ hội nghị bắt đầu, tín hiệu video đã được kết nối.

10 giờ 57, đầu cầu Nhật Bản đã kết nối. Trên màn hình hiện ra năm, sáu bác sĩ đang ngồi tại chỗ.

Bác sĩ hai nước chào hỏi nhau, rồi tiếp tục chờ phía Mỹ kết nối.

10 giờ 59, cửa phòng 304 lại được mở ra.

Người bước vào có dáng người cao ráo, mặc áo blouse trắng trông như người mẫu trên sàn diễn. Một vài lọn tóc lòa xòa rơi khỏi mũ trùm đầu y tế, trên trán còn lấm tấm mồ hôi – rõ ràng vừa mới rời khỏi phòng mổ không lâu. Anh giơ tay tháo khẩu trang, để lộ gương mặt tuấn tú, thanh tú.

“Bác sĩ Diệp, ngồi ở đây.” – Vị bác sĩ lớn tuổi chỉ vào ghế đối diện.

Ánh mắt Diệp Không Thanh lướt qua người đang ngồi cạnh chiếc ghế đó một cái rồi nhanh chóng thu lại, sau đó ngồi xuống.

11 giờ 03 phút, hội nghị giao lưu giữa ba quốc gia chính thức bắt đầu.

Mở đầu là phần thảo luận về một kỹ thuật phẫu thuật tim mới vừa được công bố gần đây, xoay quanh vấn đề liệu có thể sử dụng robot để thay thế bác sĩ hay không. Đúng như dự đoán, nội dung thảo luận có đề cập đến cả ảnh hưởng liên quan đến phẫu thuật thần kinh.

Trong khi hai bên vẫn còn đang suy nghĩ, Diệp Không Thanh đã lên tiếng trình bày quan điểm của mình trước, bằng tiếng Anh, không cần Thôi Thúy Thúy phiên dịch.

Đại diện phía Mỹ nhìn thấy Diệp Không Thanh, đột nhiên chỉ tay về phía anh và gọi lớn: “Dr. Ye!” – Rõ ràng là nhận ra anh.

Thôi Thúy Thúy theo phản xạ quay đầu nhìn Diệp Không Thanh. Là phiên dịch chuyên ngành y, cô từng tiếp xúc với một số tài liệu bệnh viện, nên hiểu rằng các bác sĩ từ khoa khác nhau, đặc biệt là ở các chuyên khoa sâu, hiếm khi có liên hệ trực tiếp. Vậy mà một bác sĩ nước ngoài chuyên về phẫu thuật tim lại biết tên một bác sĩ khoa thần kinh – điều này chắc chắn không đơn giản.

Diệp Không Thanh khẽ gật đầu, xác nhận đúng là anh, nhưng không nói thêm gì, chỉ trình bày xong phần liên quan đến phẫu thuật thần kinh rồi im lặng.

Buổi hội nghị kéo dài suốt ba tiếng. Trong thời gian đó, Thôi Thúy Thúy chủ yếu đảm nhận phần phiên dịch cho các bác sĩ phía Nhật Bản. Còn tiếng Anh thì các bác sĩ trong phòng 304 hầu hết đều nghe hiểu, nên đa phần trao đổi trực tiếp bằng tiếng Anh. Dù vậy, khi bác sĩ Mỹ nói, nếu không ảnh hưởng đến người khác, cô vẫn sẽ hỗ trợ phiên dịch.

Khác với biên dịch, phiên dịch đòi hỏi tốc độ và khả năng phản xạ rất nhanh. Não bộ phải liên tục hoạt động để đối chiếu và xử lý các thuật ngữ chuyên ngành. May mắn là Thôi Thúy Thúy vẫn thích nghi khá tốt. Trong suốt ba tiếng đồng hồ, ngoài hai thuật ngữ chuyên môn bị “đứng hình” nhất thời, còn lại đều xử lý khá ổn.

Chỉ là… hai từ bị cô quên mất ấy, lại được chính Diệp Không Thanh nhẹ nhàng nhắc cho.

Nhớ lại chuyện hiểu lầm xảy ra vào rạng sáng, rồi đến tối lại được anh giúp đỡ, sau khi hội nghị kết thúc, Thôi Thúy Thúy thấy Diệp Không Thanh chuẩn bị rời đi liền vội vàng đi theo.

“Bác sĩ Diệp!” –

Thôi Thúy Thúy gọi một tiếng. Thấy anh quay lại nhìn, cô liền nhanh chóng nói: “Cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp đỡ. Còn chuyện hiểu lầm hồi rạng sáng… tôi xin lỗi.”

Diệp Không Thanh vốn có trí nhớ rất tốt. Anh xoay người nhìn kỹ cô gái đang đứng đối diện mình. Bất chợt, anh nhận ra cô so với hai năm trước – khi lên sân khấu nhận giải – đã gầy đi không ít. Ống tay áo khẽ trượt lên, lộ ra cổ tay trắng ngần, nhỏ nhắn.

Ánh mắt người đàn ông cứ dừng lại trên người cô mà không nói gì. Thôi Thúy Thúy đứng đó, bắt đầu cảm thấy bối rối. Cô không biết nên làm gì, quay người bỏ đi thì lại càng kỳ cục.

Bất ngờ, Diệp Không Thanh bước tới hai bước, đứng trước mặt cô rồi đưa tay… xoa nhẹ đầu cô.

Thôi Thúy Thúy sững người, xung quanh còn phảng phất mùi nước sát trùng thoang thoảng từ người anh. Cô ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Diệp…?”

Diệp Không Thanh rút tay về, vẻ mặt bình thản, hỏi như thể chuyện vừa rồi là điều hết sức bình thường: “Bình thường cô gội đầu có dùng dầu xả không?”

Chuyện bỗng dưng rẽ sang một hướng kỳ lạ khiến Thôi Thúy Thúy càng thêm ngơ ngác. Dù vậy, cô vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Có dùng ạ.”

Hồi học trung học, môn Hóa có dạy: sau khi dùng dầu gội nên dùng dầu xả để cân bằng độ pH cho tóc.

“Ừ.” 

Diệp Không Thanh gật đầu, rồi hơi lùi lại một bước: “Chắc cô bị thiếu dinh dưỡng nhẹ, tóc khá khô và dễ gãy, màu tóc cũng ngả vàng. Ăn uống hàng ngày cần chú ý hơn.”

Thôi Thúy Thúy vừa mới được chẩn đoán là thiếu máu và suy dinh dưỡng, không ngờ hôm nay lại bị một bác sĩ chỉ ra ngay lập tức, khiến cô chỉ biết cúi đầu, hàng mi khẽ run.

“Cô… có phải là…”  – Không có tiền?

Diệp Không Thanh nhìn cô nữ sinh trước mặt, bộ quần áo đã giặt đến bạc màu trắng bệch, trong lòng bất giác liên tưởng đến lời bạn thân từng kể, dường như anh đã hiểu ra điều gì đó.

“Cái gì cơ ạ?” – Thôi Thúy Thúy ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh.

“Không có gì.” – Diệp Không Thanh khẽ gật đầu với cô rồi quay người bước về phía phòng nghỉ của mình.

Thôi Thúy Thúy dõi theo bóng lưng anh khuất dần, theo bản năng đưa tay lên chạm vào chỗ vừa bị anh xoa đầu. Tóc mình thật sự dễ gãy đến thế sao? – cô lẩm bẩm trong đầu.

Rạng sáng 2 giờ, Diệp Không Thanh quyết định không về nhà, ở lại nghỉ luôn trong phòng trực tại bệnh viện.

Anh nhìn chằm chằm vào tên bạn thân trong danh sách WeChat, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về cô gái anh đã gặp. Cuối cùng, anh cũng nhắn cho Triệu Viễn Chí một tin nhắn:

【Tôi gặp lại Thôi Thúy Thúy rồi.】

Nửa năm trước, Triệu Viễn Chí từng gọi điện cho anh, giọng đầy tức giận, nói rằng có một “hạt giống tốt” bị hãm hại, cả ngành đang phong sát cô ấy. Cậu ta nhất quyết muốn tìm cô về để hỗ trợ và đưa cô đi theo con đường mới. Nhưng sau đó, Thôi Thúy Thúy đột nhiên biến mất không dấu vết, khiến Triệu Viễn Chí đành phải bỏ cuộc.

Sáng nay, Diệp Không Thanh từng nghĩ: Mình đâu có lý do gì để can thiệp vào lựa chọn của người khác. Nên lúc đầu, anh cũng không định kể lại cho Viễn Chí chuyện mình tình cờ gặp lại Thôi Thúy Thúy.

Nhưng đêm qua, trong phòng chờ, anh nhìn thấy bóng dáng run rẩy của cô.

Rồi đến hôm nay, nhìn cách cô ăn mặc, lại phát hiện dấu hiệu suy dinh dưỡng… tất cả xâu chuỗi lại, Diệp Không Thanh không khỏi tưởng tượng ra viễn cảnh: một cô gái trẻ bị cả ngành tài chính phong sát, rồi cuộc sống phía sau sẽ khốn khó đến mức nào.

Chỉ một giây bốc đồng… anh đã quyết định nói ra.

Mười… chín… tám… ba… hai…

Diệp Không Thanh thầm đếm ngược trong đầu, vừa định giơ tay rút lại tin nhắn vừa gửi...

【!!!】

【Cậu nói cái gì!!!】

【Ở đâu!!!】

Còn chưa kịp ấn "thu hồi", phía bên kia Triệu Viễn Chí đã liên tục gửi liền ba tin nhắn. Diệp Không Thanh còn chưa kịp gõ một chữ giải thích thì điện thoại đã đổ chuông – Triệu Viễn Chí gọi tới ngay lập tức.

“Thôi Thúy Thúy?! Cậu gặp được cô ấy à?! Cô ấy đang ở đâu?” – Triệu Viễn Chí gần như hét vào điện thoại. Vừa mới đọc xong tài liệu ở công ty, anh ta định tranh thủ lướt điện thoại một lúc trước khi đi ngủ, ai ngờ vừa mở WeChat ra đã thấy tin nhắn của Diệp Không Thanh. Trong đầu như có sét đánh ngang tai, anh lập tức gọi luôn.

“Ở bệnh viện.” – Diệp Không Thanh cau mày, đưa điện thoại hơi xa ra để tránh bị hét vào tai. Đợi Triệu Viễn Chí nói xong, anh mới đáp lời.

“Bệnh viện?! Cô ấy bị bệnh sao?” 

Triệu Viễn Chí sực nhớ ra phòng trực của bạn thân, trong lòng bỗng thót lại: “Cô ấy… có vấn đề gì về thần kinh à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play