Hoàng Mễ nhận được cuộc gọi từ Thôi Thúy Thúy đúng lúc đang tăng ca. Cả phòng làm việc lúc đó bận rộn đến mức không ai kịp thở. Công việc của cô thường ngày khá nhẹ nhàng, nhưng hễ đến kỳ trực thì chuyện tăng ca trắng đêm cũng là bình thường. Tuy vậy, vừa thấy cuộc gọi từ Thúy Thúy, cô lập tức đoán chắc là có chuyện khẩn.
Không do dự, Hoàng Mễ xin phép rời khỏi chỗ làm, vội vã bắt taxi đến khu chung cư Tân Cốc. Trên đường, cô thấp thỏm không yên, sợ bạn mình đã gặp chuyện nghiêm trọng.
Không phải Hoàng Mễ làm quá — vừa đến nơi, cô đã thấy Thôi Thúy Thúy cả người run rẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, đến mức phải vịn tường mới đứng vững được. Nhìn cảnh đó, Hoàng Mễ không khỏi hốt hoảng.
"Cậu đi nổi không?"
Hoàng Mễ đỡ lấy Thúy Thúy, nhẹ nhàng dìu cô về phía thang máy.: "Phía trước là thang máy rồi, ráng một chút nhé."
Thôi Thúy Thúy định nói là mình ổn, nhưng cơn đau nhói từ eo khiến cô không mở miệng nổi. Cô chỉ còn biết cắn răng, lết từng bước về phía trước.
— "Thôi gọi xe cấp cứu đi, cậu thế này sao mà xuống nổi?" — Hoàng Mễ sốt ruột. Đây là lần đầu tiên cô thấy Thúy Thúy thảm hại đến vậy.
Thôi Thúy Thúy giữ tay Hoàng Mễ, cố lắc đầu, giọng khàn đặc vì đau: "Không cần gọi cứu thương đâu... Đi xuống thôi."
Cô biết rõ, vấn đề không phải ở xương mà chỉ là chấn thương cơ bắp, không cần làm lớn chuyện.
Không lay chuyển được bạn, Hoàng Mễ chỉ đành nhận mệnh dìu cô chậm rãi xuống dưới. Thấy trán bạn ướt đẫm mồ hôi, cô chỉ biết im lặng. Cô hiểu rõ tính Thúy Thúy — nếu bị nhắc quá nhiều, lần sau kiểu gì cũng tự chịu chứ chẳng thèm gọi nhờ nữa.
Hai người khổ sở ra khỏi tiểu khu, bắt taxi đến bệnh viện lớn gần nhất. Sau một hồi lăn lộn, cũng đã hơn 11 giờ đêm.
Dù đã khuya, nhưng khoa cấp cứu của bệnh viện trung tâm tỉnh vẫn đông nghẹt. Thôi Thúy Thúy lúc này đã gần như gục hẳn lên người Hoàng Mễ, toàn thân đẫm mồ hôi, không còn sức lực.
Khi hai người đang chờ đến lượt, vài y tá thực tập đi ngang thấy tình hình nghiêm trọng liền chạy lại hỏi han, muốn giúp đỡ.
— "Chuyện gì vậy? Bệnh nhân này sao rồi?" — Một bác sĩ lớn tuổi tay cầm bình giữ nhiệt đi ngang, thấy nhóm y tá vây lại liền tò mò hỏi.
— "A, bác sĩ Triệu!"
— "Bác sĩ, cô ấy nói là bị trật eo, nhưng nhìn tình hình thì nghiêm trọng lắm ạ!" — Mấy cô y tá vội vàng nhường đường, mời bác sĩ xem thử.
Bác sĩ Triệu khi đó đã thay đồ chuẩn bị tan ca, chỉ ghé qua lấy nước ấm uống. Nhưng là bác sĩ, gặp tình huống thì không thể làm ngơ. Ông đến gần, quan sát sắc mặt của Thúy Thúy, rồi đưa tay sờ thử vùng eo mà cô đang ôm lấy vì đau.
— "Chỗ này đau không?" — Ông hỏi, nhẹ nhàng ấn thử vào vài điểm.
Thôi Thúy Thúy do dự, cắn răng trả lời khẽ: "Không... không đau."
— "Được rồi." — Bác sĩ Triệu đưa bình giữ nhiệt cho một cô y tá đứng cạnh, rồi bất ngờ dùng hai tay bấm mạnh vào eo Thúy Thúy, xoay nhẹ một cái.
"Rắc!" — Một tiếng nhỏ phát ra từ cơ thể cô.
Ngay sau đó, bác sĩ Triệu ung dung cầm lại bình giữ nhiệt, vừa đi vừa hỏi: "Giờ còn đau không?"
Thôi Thúy Thúy còn chưa kịp thở, mồ hôi vẫn chưa rơi xuống hết, đã phát hiện… cơn đau nhức nhối vừa rồi hoàn toàn biến mất. Cô thử xoay người, cảm thấy linh hoạt hẳn lên.
"Không... không đau nữa rồi!" — Cô ngạc nhiên nhìn ông bác sĩ trước mặt, trong lòng ngập tràn biết ơn.
Bác sĩ Triệu khẽ hừ một tiếng, cười nói: "Eo không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bị trật gân nên mới đau liên tục như vậy. Cô gái trẻ này chắc lâu rồi không vận động, cơ bắp yếu nên chỉ cần xoay mạnh một chút là gặp chuyện."
Nghe Hoàng Mễ nói bạn mình ở khu Tân Cốc chạy đến đây, bác sĩ Triệu nhìn từ đầu đến chân Thôi Thúy Thúy, gật gù cảm thán: "Đau từng ấy giờ mà không ngất xỉu, đúng là bản lĩnh, cũng xem như… nửa nam nhi rồi đấy."
Mấy cô y tá thực tập đứng bên cạnh đều bật cười, che miệng không dám cười to. Ai lại đi so sánh bệnh nhân với "hán tử" kiểu đó chứ!
Bác sĩ Triệu vừa đi vừa nói: “Khám cấp cứu làm gì? Eo không sao đâu. Đi làm xét nghiệm máu thường quy đi, tôi nhìn cô tám phần là bị thiếu máu cơ địa!”
Nói xong câu đó, ông không nán lại nữa, xoay người rảo bước ra cửa chính bệnh viện.
Một cô y tá thực tập tốt bụng vội dặn dò: “Chị nhớ lát nữa đi làm xét nghiệm máu nhé. Bác sĩ Triệu nổi tiếng là máy soi người sống, nói câu nào cũng đáng tin!”
Dù giờ Thôi Thúy Thúy đã đỡ đau, Hoàng Mễ vẫn kiên quyết lôi bạn đi kiểm tra tổng quát cho chắc.
Ở bệnh viện, các xét nghiệm máu thường quy hầu hết đều có thể thực hiện 24/24. Kết quả thường trả trong vòng 30 phút đến 2 tiếng.
— “Tớ sẽ đi cùng cậu. Làm hết kiểm tra rồi về.” — Hoàng Mễ kéo tay Thúy Thúy, lần nữa dẫn cô đi đăng ký.
— “Cảm ơn cậu nhiều.” — Thôi Thúy Thúy nhìn Hoàng Mễ tất bật chạy tới chạy lui, chân thành nói.
Hoàng Mễ xua tay: “Khách sáo gì. Mà cậu hôm nay làm sao thế hả?”
Nghe Thúy Thúy kể lại sự việc bị ngã vì thay bóng đèn, Hoàng Mễ nhíu mày, gương mặt tinh xảo tràn đầy bất mãn: “Nhà cậu ở chỗ đó xa xôi hẻo lánh, xảy ra chuyện gì thì cũng khó đến bệnh viện kịp. Hay dọn qua sống cùng tớ đi cho tiện.”
Thôi Thúy Thúy cúi mắt, không trả lời, rõ ràng là bộ dạng “dầu muối không ăn.”
Nhìn bạn như vậy, Hoàng Mễ thở dài một tiếng: “Cậu trả tiền thuê nhà hàng tháng cho tớ là được rồi, có gì đâu mà suy nghĩ?”
Thôi Thúy Thúy ngẩng đầu, nghiêm túc đáp:
— “Theo giá thị trường, căn hộ của cậu tiền thuê tối thiểu cũng phải 8000 tệ. Còn căn ba phòng một sảnh tớ đang thuê hiện giờ chỉ có 1 ngàn rưỡi, đã vậy còn bao luôn cả tiền wifi.”
Má nó!
Hoàng Mễ không nhịn được chửi thề thầm trong lòng. Con người này đúng là thách thức cả tư duy thế giới quan của cô từ thời đại học đến giờ — chẳng thay đổi gì!
— “Tớ nói cho cậu biết…” — Hoàng Mễ vừa định lên lớp thêm thì điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông. Cô mở ra xem: là lãnh đạo trực tiếp.
— “Xử lý xong việc chưa?” — Giọng trưởng khoa bên kia gấp gáp như có lửa cháy đến nơi, — “Mau quay lại! Thiếu tài liệu, phần đó từ trước đến giờ là do cô phụ trách!”
Hoàng Mễ cúp máy, nhưng không nhúc nhích.
— “Công việc bận thì cậu đi trước đi. Tớ tự kiểm tra được mà.” — Thôi Thúy Thúy lúc này trông có vẻ ổn hơn, ngồi ở hàng ghế chờ, dáng vẻ chỉ là một cô gái hơi gầy, có chút yếu ớt như bao người bình thường khác.
Nhưng Hoàng Mễ lắc đầu dứt khoát:
— “Không được. Tớ đợi cậu khám xong rồi mới đi.”
Không lay chuyển được Thôi Thúy Thúy, Hoàng Mễ đành ngồi chờ cùng cô ở hàng ghế dài khu chờ xét nghiệm. May là đã về khuya, người khám bệnh cũng vơi bớt, chưa đến nửa tiếng sau đã tới lượt Thúy Thúy xét nghiệm xong.
Vừa từ trong bước ra, cô nói ngay với Hoàng Mễ:
— “Cậu đi làm việc trước đi, tớ chờ kết quả rồi về sau.”
— “...Được rồi. Nhưng tự chăm sóc bản thân đấy, đi đứng nhớ nhìn đường.” — Hoàng Mễ vừa dặn vừa vội bắt xe quay lại cơ quan, vì lúc nãy vừa bị trưởng khoa gọi giục tới tấp như sắp “nổ máy”.
Thôi Thúy Thúy lúc này ngồi một mình ở khu chờ, sắc mặt đã ổn hơn nhiều, không còn vặn vẹo vì đau như lúc trước. Cô ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra… và bắt đầu lướt sóng.
Dù bình thường trông cô có vẻ trầm tĩnh, ít nói, nhưng thời đại nào rồi — thanh niên mà không lướt mạng ban đêm thì còn gì là thanh niên nữa?
Buổi tối mới là thời điểm dân mạng hoạt động sôi nổi nhất. Giờ là lúc các biểu tình bao (sticker memes, emoji hài hước) tràn lan khắp nơi, là thời cơ vàng để sưu tầm. Thôi Thúy Thúy chăm chú lưu trữ các sticker cười đau bụng, thỉnh thoảng bị một cái meme “sa điêu” (siêu nhảm) chọc cho cười rung cả vai. Một mình cười thầm trong không gian yên tĩnh, cũng khiến tâm trạng ban nãy dần dần dịu xuống.
Trong lúc vai cô còn đang run lên vì cười, không biết rằng ở sau lưng — một người đàn ông vừa đi ngang qua khu chờ đã vô thức dừng bước, liếc nhìn cô vài giây.
Vì lượng người đến khám đã ít, kết quả xét nghiệm cũng trả nhanh. Một lúc sau, Thôi Thúy Thúy đã được bác sĩ gọi vào, kết quả được thông báo đơn giản:
“Chỉ là thiếu máu nhẹ và hơi thiếu chất dinh dưỡng. Đừng lo quá.”
Vị bác sĩ vừa nói vừa xem kết quả xét nghiệm, dặn dò thêm: “Mấy cô gái trẻ tầm tuổi này thường thích làm đẹp, tôi hiểu. Nhưng đừng giảm cân quá đà nhé.”
Nói tới đây, ông ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt chợt khựng lại một chút.
Trước mặt ông là một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt đen láy trong veo, không trang điểm cầu kỳ nhưng vô cùng ưa nhìn. Cô không mang vẻ đẹp rực rỡ diễm lệ, mà là một loại nhẹ nhàng, mộc mạc và… có sức hút riêng.
Quan trọng là — trông cô đâu giống người đang giảm cân?
Bác sĩ khẽ khụ một tiếng, đánh trống lảng: “Chủ yếu là chú ý ăn uống. Có thể ăn thêm gan heo, bổ máu tốt.”
Thôi Thúy Thúy răm rắp gật đầu nghe theo lời dặn. Cô là kiểu người làm việc một mình, có lúc nhận quá nhiều đơn hàng, bận đến mức chẳng buồn ăn uống tử tế. Thường thì chỉ tiện tay gọi đại cái gì đó ăn cho qua bữa, chủ yếu là vì… kinh tế eo hẹp.
Ra khỏi cổng bệnh viện thì trời đã rất khuya, xe buýt đều đã ngừng hoạt động. Cô định bắt taxi về, nhưng vừa ra tới cổng, đập vào mắt là cảnh tượng đông đúc hỗn loạn: toàn bộ khu vực trước bệnh viện bị rào chắn kín mít, vài chiếc máy xúc cỡ lớn đang gầm rú thi công, chắn hết cả lối đi. Taxi gần đó cũng đã rút hết. Chỉ còn lại một lối nhỏ vừa đủ cho xe cấp cứu ra vào.
Ở thành phố này, các công trình công cộng thường thi công ban đêm để tránh ảnh hưởng dân sinh. Rõ ràng mấy tiếng trước còn xe cộ tấp nập, giờ đã bị bao phủ bởi những tấm hàng rào màu xanh dương dựng kín mít, đến mức Thúy Thúy cũng không phân được đâu là hướng đông tây nam bắc nữa.
Cô đứng sững một hồi lâu, nhìn trái ngó phải, rồi thấy một chiếc xe cấp cứu từ phía bên trái chạy đến. Nghĩ hướng đó chắc thông ra ngoài, cô bèn men theo lối đó mà đi.
Suốt dọc đường là tiếng máy móc ầm ầm, lối đi chật hẹp, ngoằn ngoèo như mê cung khiến cô càng đi càng rối trí. Cũng may sau hơn mười phút vòng vèo, cuối cùng cô cũng thoát ra được khu thi công.
Khu này lạ hoắc, Thôi Thúy Thúy không quen thuộc gì, chỉ đoán đây là đại lộ bên ngoài bệnh viện — hẳn là sẽ có taxi qua lại. Nhưng đảo mắt nhìn quanh một vòng, chẳng thấy chiếc taxi nào.
Cô thở dài, móc điện thoại ra định đặt xe qua app. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt cô vô tình liếc qua gương giao lộ gần đó… thì cả người cứng đờ lại.
Phản chiếu trong gương là hình ảnh một người đàn ông đang theo sau cô.
Hắn đứng khuất ở đầu một con hẻm tối, đeo khẩu trang, mang găng tay, cả người như ẩn trong bóng tối. Thân hình mơ hồ, nhưng rõ ràng là đang nhìn về phía cô.
Ngay lúc ấy, cô thấy giữa hai ngón tay hắn phản chiếu một vệt sáng trắng sắc lạnh — một con dao!
Là dao!
Trái tim Thôi Thúy Thúy như ngừng đập. Trong đầu cô lập tức hiện lên hàng loạt tin tức từng đọc:
“Nữ sinh về khuya bị kẻ xấu tấn công, suýt mất mạng.”
“Phụ nữ đơn thân bị kẻ lạ truy sát trong hẻm vắng.”
Với vận đen của mình bao năm qua, cô gần như chắc chắn: Mình lại đụng phải chuyện xui xẻo rồi.
Không kịp suy nghĩ gì thêm, cô rút điện thoại ra, tay run bần bật định gọi 110. Mắt vẫn dán chặt vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Người đàn ông kia đã bắt đầu bước nhanh về phía cô. Bóng hắn mỗi lúc một lớn. Khoảng cách giữa hai người… chỉ còn một nửa.
Không kịp gọi cảnh sát rồi!
Thôi Thúy Thúy lập tức rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Lúc này, con đường lớn phía trước tuy rộng rãi, nhưng nửa đêm thì hầu như không có người qua lại. Ngược lại, trong con hẻm nhỏ cô đang đi, thỉnh thoảng còn có thể thấy vài căn hộ có ánh đèn sáng, vài món đồ linh tinh, tạo cảm giác vẫn có người sinh sống.
Vì không có gương chiếu hậu, Thôi Thúy Thúy không thể nhìn thấy người đàn ông phía sau. Cô cũng không dám quay đầu lại mà chỉ có thể nghe rõ tiếng bước chân đều đặn vang lên trên nền đất — không quá gần, cũng chẳng quá xa — cứ thế đi theo sau.
Đát... đát... đát...
Cô không dám chạy, sợ rằng nếu mình tăng tốc, người đàn ông kia cũng sẽ chạy theo và bắt kịp nhanh hơn. Vì vậy, cô chỉ có thể bước nhanh hơn, lòng đầy căng thẳng.
Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần. Không dám quay đầu, Thôi Thúy Thúy vội vã rẽ vào khu dân cư phía trước, lao thẳng tới một căn nhà còn sáng đèn. Cô vội vàng bấm chuông, vừa đập cửa vừa lớn tiếng gọi:
– Mẹ ơi! Con về rồi đây!
Cô cố tình làm vậy để dọa người đàn ông đang đi theo mình.
Thôi Thúy Thúy gọi mấy lần nhưng bên trong vẫn chưa có ai ra mở cửa. Ngược lại, tiếng bước chân phía sau ngày càng rõ, ngày càng nhanh.
Khi Thôi Thúy Thúy bắt đầu cảm thấy mình sắp bị người phía sau bắt được, thì cửa đột nhiên mở ra. Một người phụ nữ trung niên bước ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô rồi nhìn về phía sau, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Dì ơi, có người đang đuổi theo cháu. Cháu có thể vào nhà lánh tạm một chút được không ạ?”
Thấy cửa được mở, Thôi Thúy Thúy vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa lo sợ người đàn ông kia sẽ làm hại cả cô và người phụ nữ này. Cô vừa vội vàng giải thích, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ hãy nhanh chóng đóng cửa lại.
Đúng lúc đó, người đàn ông kia đã đến ngay sau lưng cô. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thôi Thúy Thúy có cảm giác như có thể nghe thấy cả hơi thở của hắn sát bên tai mình.
Một giọng nam trầm, ấm đột ngột vang lên ngay sau lưng:
– Mẹ, con về rồi.