Tháng bảy ở thành phố S thật sự nóng như cái bếp lò vậy, chai nước mà đổ xuồng đất là y như rằng trong nháy mắt, nước sẽ bị bốc hơi sạch sẽ.
Lúc này, tay trái của Thôi Thúy Thúy cầm túi đào, tay phải thì vịn cầu thang rồi chậm rãi đi từng bước một lên lầu.
Không phải cô muốn rèn luyện thân thể giữa cái nắng của mùa hè chói chang đâu, mà do trước cửa thang máy đã dán ba chữ to đùng ‘đang sửa chữa ’ thôi.
Không giống giới trẻ bây giờ, vừa đi đường vừa xem di động, cô chẳng những không chạm vào điện thoại, mà còn cúi đầu xuống nhìn từng bậc thang, rồi mới yên tâm nhấc chân đi lên lầu, sống như bà lão bảy, tám mươi tuổi vậy.
Thôi Thúy Thúy thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía thang còn một tầng cuối cùng mới đến nơi.
Phòng cô thuê ở tầng mười hai cũng chính là tầng cao nhất, cô đứng ở tầng mười một đối diện với cửa thang máy bên ngoài, bỗng nhiên Thôi Thúy Thúy nghe thấy âm thanh quen thuộc ‘đinh’ một tiếng.
Cô nhìn ra quả nhiên là thang máy đã sửa xong, nên có người đã đi lên.
“……”
Cô khẽ thở dài rồi lại tiếp tục đi lên lầu, chờ đến khi cô đến cửa phòng mình, thì sau lưng đã bị ướt đẫm.
Đóng cửa lại, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau đó tính ăn trưa bằng hai quả đào.
Thôi Thúy Thúy đem đào trong túi ra rửa sạch, cầm hai quả đặt vào đĩa, rồi đem mấy hộp giữ tươi bỏ vào tủ lạnh.
Nếu có ai ở đây, nhất định sẽ phát hiện động tác của Thôi Thúy Thúy chậm gấp hai lần người khác, ngay cả việc ăn đào thôi, còn không nhanh bằng hàng xóm cách vách ăn gà.
Đúng vậy, hàng xóm kế bên có nuôi một đám gà trong nhà.
Thôi Thúy Thúy thuê phòng ở tiểu khu Tân Cốc, năm năm trước chính phủ cho di dời nơi này, nên về vị trí địa lý cũng không tốt lắm, đặc biệt tàu điện ngầm cũng không đi qua đây.
Phần lớn người chịu thuê phòng là mấy người lớn tuổi, hoặc là những người trẻ mới vừa tốt nghiệp.
Cô ở chỗ này đã được nửa năm, bởi vì cô làm biên dịch ở trên mạng, không cần đi ra ngoài công tác, vì thế chỉ cần thiết bị đầy đủ, cuộc sống sinh hoạt êm đẹp là được.
Chỉ có duy nhất một phiền toái chính là ông bà lão ở đây quá nhiều, hơn nữa hàng xóm còn nuôi gà…
Cách vách là một bà lão đã hơn bảy mươi tuổi, bà không phải là người từ nông thôn đến, mà thuộc về phần tử trí thức.
Một năm trước, đột nhiên bà lại muốn nuôi gà, còn chuyển nguyên căn phòng của mình đổi thành phòng nuôi gà, thiết bị thông gió đều có đầy đủ, một căn phòng rất sạch sẽ, nền nhà có một lớp bùn đất, ở trên phủ cỏ xanh.
Từ năm con gà, đến bây giờ đã có mười bốn con rồi, mỗi ngày ít nhất đẻ ba quả trứng gà.
Vì cái gì mà Thôi Thúy Thúy biết rõ đến như vậy, bởi vì… Trong nửa năm nay, cô đã đi giữ gà giúp bà, không ít hơn mười lần.
Đôi khi bà ấy muốn đi khiêu vũ hay là cùng chị em, bạn bè gặp mặt, không ai giữ nhà giùm thì Thôi Thúy Thúy, người không thích ra khỏi cửa là lựa chọn tốt nhất, bà nói rằng bà con xa không bằng láng giềng gần, nên hào phóng đưa luôn chìa khóa nhà cho Thôi Thúy Thúy, mới tháng trước này, còn tặng hai con gà cho cô để dành hầm canh.
Lúc ấy Thôi Thúy Thúy nhận hai con gà, trong nội tâm cô cảm thấy rất phức tạp, mấy con gà này cũng coi như là được cô nhìn lớn lên.
Bất quá gà thì... Trừ bỏ bị ăn ra, còn có thể làm sao nữa? Vì thế đêm đó một con bị Thôi Thúy Thúy hầm canh, một con khác thì cắt thành hai phần, phân nửa thì xào, phân nửa thì nướng BBQ, thuận tiện rủ bạn thân đến ăn chung.
Nhớ tới mùi vị thịt gà thơm ngào ngạt của tháng trước, tức khắc Thôi Thúy Thúy liền cảm thấy quả đào trong tay, cũng không còn hương vị gì nữa. Đáng tiếc cô bị viêm dạ dày cấp tính, chỉ mới vừa khỏe lại nên không được ăn những món cay nóng.
Ăn trưa xong, Thôi Thúy Thúy liền chạy vào phòng để làm việc.
Cơ sở ở đây cái gì cũng có, giá lại rẻ hơn nhiều so với ở trung tâm thành phố, một căn hộ như vậy có tới ba phòng, một sảnh, cô không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp cùng chủ nhà ký hợp đồng một năm.
Thôi Thúy Thúy sống một mình, nên cô dứt khoát chọn một phòng làm nơi làm việc, bên trong chất đầy giấy, mà hơn phân nửa là tài liệu bằng tiếng Anh.
Thật ra ngành học trước đây của cô, không phải chuyên về Ngôn ngữ Anh, mà về Tài chính hệ chất lượng cao, Thôi Thúy Thúy vừa tốt nghiệp liền xin vào công ty lớn, đi làm một năm rưỡi có thể nói đã đi vào quỹ đạo, quen môi trường cũng như đồng nghiệp hết rồi, chức vụ cũng sắp được tăng, ai ngờ lại đột ngột xảy ra tai nạn nên bây giờ cô cũng không làm ở công ty đó nữa.
Thôi Thúy Thúy thở dài, khom lưng nhặt tài liệu bị rớt lên, đại khái do hồi sáng cô đi ngang qua một công ty, nên ký ức tự động bị gợi lại. Kỳ thật cuộc sống hiện tại của cô rất tốt, so với trước kia thì thanh nhàn hơn nhiều.
Mở máy tính lên, tin tức liền không ngừng bắt đầu ‘tích tích tích’, tất cả đều do những khách hàng cũ đã giới thiệu cô cho mấy khách hàng mới này. Bây giờ mấy phần mềm dịch thuật khá phát triển, nên có rất nhiều học sinh chuyên Anh lên đây tìm việc, do đó giá cả thị trường cũng dần thấp đi.
Nửa năm trước Thôi Thúy Thúy bắt đầu làm công việc này, cô lấy giá cả vừa phải, tốc độ trả bài nhanh, nội dung dịch ra lại chuẩn xác.
Lần đó có một bài, tiền thù lao cao gấp ba lần bình thường, nhưng không ai dám nhận, vì thời gian hoàn thành đã trôi qua bảy ngày, chỉ còn lại bốn ngày thôi, mà yêu cầu của họ lại cao như nội dung bài dài, từ ngữ chuyên môn về tài chính nhiều.
Đa phần người tìm việc trên đây đều là đa ngành, hay là để luyện tập, chứ không thật sự chọn công việc này để làm thu nhập chính, vì vậy trình độ dịch thuật cao họ đều không nhận.
Mà Thôi Thúy Thúy lại mới vừa làm xong mấy đơn hàng nhỏ của khách hàng, lên trang web liền thấy đơn hàng lớn ở đầu danh sách này, nhưng chỉ còn thời hạn bốn ngày, cô nghĩ nếu bản thân thức đêm thì vẫn có thể làm kịp nên bấm nhận luôn.
Vì hành động đó mà đã có một số người môi giới chú ý tới Thôi Thúy Thúy.
Chờ đến bốn ngày sau, vị khách hàng khó tính đó không những trả cho cô một khoản tiền kếch xù, mà ở trang web còn đáng giá khen ngợi và bình chọn năm sao cho Thôi Thúy Thúy.
Từ đấy cô ở mảng biên dịch về đề tài kinh tế đã bắt đầu có chỗ đứng, khách hàng không ngừng tìm tới trang của cô.
Vậy nên công việc biên dịch cũng có rất nhiều mảng để nhảy vào, miễn là dịch giả có vốn từ và trình độ chuyên môn cao về phương diện nào đó, thì sẽ có thể dịch tốt thôi, nếu không mỗi lần dịch đều phải tra ý nghĩa từng từ một, thì sẽ dẫn đến nội dung dịch ra không mạch lạc, hiệu suất làm việc không cao mà lại rất mất thời gian.
Cho nên những dịch giả đã có danh tiếng, đều sẽ chọn một mảng cố định, ví dụ như tài chính, y học, hoặc là xây dựng,... Nên nếu muốn bản thảo được dịch sát nghĩa nhất, đương nhiên là phải tìm đến bọn họ rồi.
Dù vậy Thôi Thúy Thúy vẫn luôn không cố định, gặp ai cũng nhận, nhưng nội dung kinh tế vẫn là chuyên môn của cô, suy cho cùng cô cũng chỉ là một người làm việc tự do, nên mỗi ngày đều ngây ngốc ở nhà, vì miếng cơm manh áo, cô tự nhiên cũng muốn nỗ lực hơn mà tiếp nhận công việc, ai đến cô cũng không cự tuyệt.
Nhưng từ tháng trước tới giờ, Thôi Thúy Thúy đã bắt đầu điều chỉnh lại các đơn sẽ nhận.
Trong đó cô mới phát hiện ra bên mảng sản xuất thuốc, hay dụng cụ y tế đều có khá nhiều khách hàng cần người dịch bài, mà lại ít dịch giả nhận công việc, hơn nữa tiền thù lao cũng không thấp chút nào, nếu sau này mà dịch quen tay rồi thì sẽ tiết kiệm một nửa thời gian, tới lúc đó sẽ không cần nhận biên dịch mấy nội dung khác nữa.
Đúng vậy vì kế sinh nhai, Thôi Thúy Thúy còn đăng ký thêm công việc làm biên dịch bằng tiếng Nhật, coi như có tới hai đầu lương, khi nào rảnh thì nhận đơn để làm.
Bạn thân của cô từng nói rằng cô có bệnh, người khác học thêm ngoại ngữ hoàn toàn là do hứng thú, hoặc là quy định đầu ra của đại học, mọi người đều là tùy tiện ứng phó.
Đặc biệt bọn họ học ở trường đại học trọng điểm, lại là người trong top sinh viên đứng đầu của hệ chật lượng cao, nên ngoài thời gian học những môn bắt buộc, thì những môn tự chọn đều là để qua môn, chỉ có một mình Thôi Thúy Thúy là chẳng những học nghiêm túc, mà còn thi đậu luôn chứng chỉ.
Mỗi học kỳ sẽ có vài môn tự chọn, đợt đấy hệ thống trường bị lỗi, nên đã đăng ký thêm môn tiếng Nhật cho Thôi Thúy Thúy, từ đó cô học liền một mạch đến bốn năm từ cơ bản đến nâng cao, thi dần đến cấp cao nhất của bằng tiếng Nhật là N1 luôn.
Đến bây giờ, không ngờ nó lại là một trong hai công việc sẽ nuôi sống cô.
Đăng nhập vào trang web dịch thuật tiếng Nhật, Thôi Thúy Thúy phát hiện hôm nay không có nội dung cần biên dịch nào đặc biệt khó hoặc là quan trọng, so với trang web tiếng Anh thì ở đây lượt xem cũng không nhiều, tiền thù lao của mỗi bài cũng tương đối rẻ.
Dịch tiếng Anh xong, còn thời gian thì dịch tiếng Nhật, cô làm công việc tự do này thấy rất tốt, nó đủ tiền cho cô sinh hoạt ăn ở nên cô có thể sống cả đời với công việc này luôn.
“Thúy Thúy, con có ở nhà không?” Chín giờ tối, bỗng nhiên ở ngoài cửa có người gọi cô.
Nói cũng kỳ quái, ở tiểu khu Tân Cốc này, cũng có khá nhiều người trẻ tuổi, đặc biệt là những người mới vừa tốt nghiệp, nhưng Thôi Thúy Thúy lại chỉ quen biết toàn mấy cô bác, ông bà thôi.
Trừ bỏ cô ra thì ở tầng mười một còn có ba người trẻ tuổi khác, nhưng họ đi sớm về trễ nên quanh năm suốt tháng, cô cũng không gặp được mấy lần.
Nhờ bà cụ hàng xóm giới thiệu, Thôi Thúy Thúy dần dần quen biết gần hết những ông bà cụ sống trong khu chung cư này. Bình thường hễ nhà ai có việc gì, mọi người đều thích tìm cô nhờ giúp đỡ.
Hôm đó, đang bận hoàn thành một bản dịch, Thúy Thúy vừa nhấn chuột lưu file thì nghe tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy ra mở cửa.
Ở ngoài, ông Diệp ở tầng mười cười tươi rói: "Thúy Thúy à, bóng đèn ở phòng khách nhà ta bị hỏng rồi. Ta mới mua cái mới mà loay hoay mãi vẫn không lắp được."
Thúy Thúy nhìn ông với ánh mắt hiểu chuyện, mỉm cười nói: "Để cháu giúp ông lắp nhé."
"Tốt quá, cảm ơn cháu nhiều!"
Ông Diệp đi theo cô vào thang máy, còn thân thiết hỏi thêm: "Cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn luôn ở nhà ông bà một bữa nhé?"
"Dạ thôi ạ, cháu ăn rồi, ông Diệp à."
Vừa tới cửa tầng mười, bà Diệp đã mở sẵn cửa đón vào: "Trời ơi, Thúy Thúy tới rồi à, tôi đã bảo ông ấy đừng làm phiền cháu cơ mà."
"Không sao đâu bà, có gì bà cứ gọi cháu, đừng ngại nhé." — Thúy Thúy mỉm cười, liếc thấy bóng đèn mới đặt sẵn trên bàn.
Dường như ông Diệp vừa mới thử lắp nhưng không thành công. Ghế đặt ngay dưới đèn. Thúy Thúy cầm bóng đèn, bước lên ghế để thay. Bà Diệp thì cầm điện thoại đứng dưới soi đèn phụ.
Cô tháo bóng đèn hỏng xuống, rồi cẩn thận lắp bóng mới vào, vừa vặn vừa cười nói: "May mà chỉ là bóng đèn thường. Chứ nếu là đèn chùm thì cháu..."
Còn chưa kịp nói hết câu, cái ghế dưới chân “rắc” một tiếng — gãy đôi.
RẦM!
Thúy Thúy ngã nhào xuống đất.
— "Aiya!" — Phần eo cô đau điếng, rõ ràng nghe thấy một tiếng "rắc" như xương khớp chệch ra.
Ông bà Diệp hoảng hốt chạy tới đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Cháu có sao không Thúy Thúy? Cái ghế đó rõ ràng vẫn dùng tốt mà sao lại gãy được chứ?"
Sợ ông bà lo lắng, Thúy Thúy cố nén cơn đau, miễn cưỡng mỉm cười: "Cháu không sao ạ."
Nghĩ thầm, may mà ông Diệp không tự trèo lên lắp, không thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Dù ông bà Diệp cứ năn nỉ cô ở lại nghỉ một lát, Thúy Thúy vẫn cắn răng từ chối, tự mình đi thang máy trở về phòng. Lúc đó còn có thể cử động được, nhưng khi vừa đóng cửa phòng, vén áo lên xem thử, cô thấy phần eo đã sưng tím lên thành một mảng lớn.
Cô vịn tường đứng một hồi lâu, cảm thấy mỗi bước di chuyển đều đau buốt. Biết không thể tự lo được, Thúy Thúy đành gọi điện cho bạn thân.
"Tiểu Mễ, cậu rảnh không? Có thể qua nhà mình một chút không?"
Giọng cô run run, mồ hôi ướt đẫm cả lưng vì đau, đến mức dựa vào tường cũng đứng không vững.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài đầy bất lực: "Trời ơi, đồ xui xẻo nghìn năm như cậu lại bị cái gì nữa vậy? Được rồi, đợi đấy, mình qua liền!"