Trong sảnh đường đã có một đám người chờ sẵn.
Tư Cẩm sau khi xuất giá không thường xuyên trở về.
Nhưng với thân phận Tiêu phu nhân của nàng hiện giờ, mỗi lần trở về đều long trọng như vậy.
Hôm nay ngay cả Tư lão gia tử cũng ở đây.
Tư Cẩm bước qua ngưỡng cửa, cố gắng duy trì vẻ đoan trang dịu dàng trên mặt, lần lượt đi đến chào hỏi mọi người trong phòng, nhưng vẫn vì căng thẳng mà vấp mấy lần.
Bên trái lập tức có tiếng cười trộm vang lên.
Tư Cẩm liếc mắt không thấy, nhưng cũng biết chắc chắn là thứ nữ của nhị phòng, Tư Ánh Đông đang cười nàng.
Tư Cẩm và nàng ta cùng tuổi, từ nhỏ đã thường bị đem ra so sánh.
Tư Cẩm tuy không đến mức vô dụng, nhưng quả thực có nhiều phương diện không bằng nàng ta. Tư Ánh Đông cũng vì thế mà trước mặt nàng vô cùng đắc ý.
Sự đắc ý đó không biết từ khi nào, lại mang theo chút địch ý đáng ghét. Cho đến khi Tư Cẩm và Tiêu Vanh thành hôn, sự địch ý đó liền hoàn toàn bị bày ra mặt.
Tư Cẩm nghe tiếng cười trộm của nàng ta không khỏi nhíu mày.
Lúc này thật muốn cho Tư Ánh Đông biết lời Tiêu Vanh nói hôm qua.
Nếu Tư Ánh Đông biết nàng bây giờ là nhân vật quan trọng đến mức nào, chắc chắn sẽ không cười nổi.
Tư Cẩm khẽ hừ một tiếng không có khí thế gì, tự mình âm thầm gỡ lại một bàn trong lòng.
Tư lão gia tử ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt quét ra ngoài cửa, hỏi: “Sao không thấy Sùng Vân?”
Lông mi Tư Cẩm khẽ run lên, lúc này mới hoàn hồn.
Nàng lẽ ra nên nghĩ đến, tổ phụ hôm nay ở đây, chỉ có thể là vì Tiêu Vanh đi xa trở về, có thể sẽ gặp được hắn.
Nàng mấp máy môi, đang định mở miệng.
Tư Việt bên cạnh đã đi trước một bước nói: “Sùng Vân hôm nay chắc là không rảnh, vừa rồi tan triều Thái tử điện hạ sai người gọi hắn đi, e là phải bận một lúc rồi.”
Tư Cẩm nhận ra ánh mắt của tổ phụ cuối cùng cũng rơi trên người mình, nàng mới khẽ phụ họa một câu: “Vâng, phu quân sáng nay cũng có nói với con, hôm nay chàng âys có lẽ không rảnh.”
Lời này nói ra, cứ như thể sáng nay Tiêu Vanh thực sự đã ghé vào tai nàng nói lúc nàng còn nửa tỉnh nửa mê.
“Chậc, khoe khoang cái gì chứ.”
Khóe miệng Tư Cẩm co giật, suýt nữa phá công.
Tư Ánh Đông thật đáng ghét, mắt nào của nàng ta thấy nàng khoe khoang chứ. Nếu nàng ta muốn, nhận lấy cái việc này đi, cũng coi như giúp nàng một việc lớn.
Tư lão gia tử rõ ràng thất vọng, nhưng vẫn gật đầu: “Không sao, chính sự của nó quan trọng.”
Vì Tiêu Vanh không có ở đây, Tư lão gia tử không ở lại sảnh đường lâu, không bao lâu liền đứng dậy rời đi.
Sau khi ông đi, những nam tử trong phòng cũng đa số giải tán.
Tư Cẩm sau khi lại vất vả đối phó với những người còn lại một lúc, mới cuối cùng thoát thân, cùng cha nương về viện của mình.
Trình Nghi nắm tay nữ nhi, nhìn đi nhìn lại nàng.
Tư Cẩm không khỏi nói: “Nương, người sắp nhìn thủng người con rồi.”
“Nương lâu rồi không gặp con, nhớ con muốn chết, sao có thể không nhân dịp này mà nhìn nhiều hơn.”
“Nếu đã nhớ con, không gả con đi chẳng phải là được rồi sao.” Còn cố tình khóc lóc như hát tuồng lúc nàng từ chối gả.
“Lại nói bậy rồi, người ta lạy hướng nào mới được mối nhân duyên tốt như vậy, phải là nhà chúng ta phúc khí lớn.”
Tư Thừa Viễn gật đầu: “Đúng vậy, bao nhiêu người cầu cũng không được, ta đến giờ vẫn cảm thấy như đang mơ vậy.”
Tư Cẩm khẽ nhíu mày.
Nhưng rất nhanh, Trình Nghi lại nói tiếp: “Tiểu Cẩm nhà ta tính tình tốt, dáng vẻ xinh xắn, vốn đã đáng yêu, Tiêu gia cũng được lợi lớn rồi, con xem Tiểu Cẩm bây giờ và Sùng Vân cầm sắt hòa minh*, phu thê ân ái, chẳng phải càng nói rõ sự không thể thay thế của Tiểu Cẩm nhà chúng ta sao.”
(*)cầm sắt hòa minh(琴瑟和鸣): Đàn cầm và đàn sắt hòa hợp. Ví với tình cảm vợ chồng hòa thuận, yêu thương nhau.
Tư Thừa Viễn lại liên tục gật đầu: “Nói cũng phải, ta cũng thấy Tiểu Cẩm nhà chúng ta chỗ nào cũng tốt.”
Tư Cẩm nghe những lời này mà mặt nóng ran, nàng đâu có tốt như cha nương khoe khoang chứ.
Thôi được, thực ra nàng cũng có chút tự mãn.
Nhưng nói cho cùng, mối hôn sự này là giả, đến lúc sẽ kết thúc.
Tư Cẩm vì lòng riêng, vẫn nhỏ giọng chuẩn bị trước: “Thực ra cũng không tốt đến vậy đâu, con và chàng ấy cũng có lúc mâu thuẫn.”
Nói xong câu này, Tư Cẩm lại căng thẳng trong lòng.
Có phải nói quá rõ ràng rồi không, cha nàng sẽ không bị đàn hặc vào ngày mai chứ.
Trình Nghi lại cười tươi hơn: “Phu thê nào mà không cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường làm lành, thế mới tốt chứ.”
Gương mặt tuấn tú của cha nàng cũng nở nụ cười toe toét: “Giống như nàng thường mắng ta vậy sao?”
“Mắng chàng? Ta nhìn chàng là…” Trình Nghi nhìn vào gương mặt mày kiếm mắt sao của Tư Thừa Viễn, nghẹn lời, cứng nhắc đổi giọng, “...chính là như chúng ta vậy.”
Tư Cẩm: “…” Xem ra là nàng đã lo xa rồi.
*
Tư Cẩm ở lại nhà cùng cha nương dùng bữa trưa.
Mãi đến khi dùng xong bữa trưa, nàng không để cha nương tiễn, sau khi cáo biệt liền lên đường trở về Tiêu phủ.
Không may buổi chiều lại trở trời. Mùa hè đột nhiên có mưa to cũng là chuyện thường.
Cơn mưa to đến dữ dội, chớp mắt đã phủ một bức rèm mưa dày đặc ngoài cửa sổ, mái hiên bậc thềm đá bị hạt mưa va vào vang lên tiếng lách tách dày đặc.
Tư Cẩm đứng dưới mái hiên nhìn những hạt mưa rơi không ngớt, trong lòng đột nhiên dâng lên mấy phần sầu muộn.
Nếu không có mối hôn sự này, có lẽ bây giờ nàng vẫn chưa gả đi, vẫn ở bên cạnh cha nương, hoặc nàng tìm được lang quân như ý kết thành phu thê, cũng có thể lúc về thăm nhà kể cho cha nương nghe về cuộc sống phu thê thực sự của mình.
Tư Cẩm khẽ nhấc tà váy, không muốn để nước bắn lên từ bậc thềm làm ướt.
Vừa ngẩng mắt lên, một chiếc ô giấy dầu màu vàng kim(kim quế) hiện ra trong mắt. Vành ô dần nâng lên, gương mặt Tiêu Vanh xuất hiện trước mắt.
Tư Cẩm khẽ ngẩn ra: “Sao ngươi lại đến đây?”
“Đến đón nàng.” Tiêu Vanh nghiêng ô về phía Tư Cẩm một chút, “Đã cáo biệt nhạc phụ nhạc mẫu chưa?”
“…Vâng.” Tư Cẩm hỏi, “Ngươi có muốn vào trong không?”
“Lần sau đi, mưa lớn rồi, về phủ trước đã.”
Tư Cẩm mấp máy môi: “Tổ phụ hôm nay cũng hỏi đến ngươi.”
“Ừ, lần sau.” Tiêu Vanh vẫn là câu nói đó.
Hắn dường như tâm trạng không tốt, không biết có phải bị cơn mưa lớn đột ngột ảnh hưởng không.
Chỉ là dáng vẻ này của hắn, trông như thể chỉ chuyên tâm đến đây đón nàng, ngoài ra không còn cân nhắc đến chuyện gì khác.
Đúng lúc này, Xuân Hạnh cầm ô trở về, cúi người dừng lại cách đó vài bước.
Tư Cẩm thấy nàng, liền nói: “Vậy đi thôi.”
Định bước về phía xe ngựa, cổ tay bỗng bị Tiêu Vanh nắm lấy kéo về phía hắn.
Nàng loạng choạng một cái, má chạm vào hơi ấm, lại áp vào lồng ngực Tiêu Vanh. Nhịp tim mạnh mẽ làm vành tai nàng tê dại: “Sao, sao vậy?”
Tiêu Vanh buông tay, ánh mắt không dời mà nhìn nàng: “Ở cùng ta.”
“…Ồ.”
Tư Cẩm bước lên xe ngựa của Tiêu Vanh, trên đầu luôn có ô che mưa cho nàng, cho đến khi nàng vào trong xe ngồi xuống, nhìn quanh lại không thấy váy áo dính một giọt nước nào.
Xe ngựa khẽ rung lên một cái.
Trước mắt Tư Cẩm tối sầm, còn chưa ngẩng đầu lên đã thấy cánh tay áo của Tiêu Vanh nhỏ nước.
Rèm xe chưa thả xuống, hạ nhân đứng chờ bên cạnh xe ngựa có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Tư Cẩm do dự một chút, vẫn cầm khăn lụa giơ tay lau lên cánh tay hắn: “Sao lại ướt hết rồi, ta lau giúp ngài.”
Thân hình Tiêu Vanh khựng lại, ánh mắt rũ xuống theo đầu ngón tay của Tư Cẩm nhìn thấy chiếc khăn lụa bị nàng cầm.
Hôm nay là một chiếc khăn vân mây, màu xanh da trời nhạt, rất hợp với chiếc váy màu xanh khói của nàng.
Đầu ngón tay mềm mại chỉ lướt qua mặt gấm của y phục, khiến cánh tay hắn không cảm nhận được xúc cảm đó, chỉ có thể để ánh mắt tối sầm quấn lấy vẻ trắng nõn kia.
Tư Cẩm ra vẻ lau lau, rất nhanh liền thu tay về. Khăn lụa dính chút ẩm ướt, nhưng vẫn bị nàng nhét lại vào trong cổ áo.
Đột nhiên, một cánh tay bên cạnh vươn ra che bên má nàng, nàng ngửi thấy mùi mực trên tay áo Tiêu Vanh.
Tiêu Vanh đóng luôn cả cửa xe, nhốt mưa gió và ánh mắt của người khác ở bên ngoài.
Hắn vừa giơ tay chỉnh lại cổ áo, vừa thản nhiên nói: “Không sao, bên trong chưa thấm ướt, về phủ thay là được.”
Tiêu Vanh có một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Da hắn trắng, cũng luôn khiến người ta nhớ lại cảnh tượng dính máu từng bắt gặp.
Tư Cẩm tức thì hoàn hồn, vừa ngẩng mắt lên lại thấy Tiêu Vanh đang nhìn nàng chằm chằm.
Ánh sáng dần tối đi, mày mắt Tiêu Vanh lạnh nhạt, như thể không có bất kỳ cảm xúc nào lọt vào đôi mắt đó.
Thế nhưng một khi đôi mắt đó rơi trên mặt nàng, lại nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu không dời với ý tứ không rõ.
Lần nào cũng vậy, nhìn người ta đến toàn thân khó chịu. Giống như lúc này đây.
Tư Cẩm không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Vanh mím môi không trả lời.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm nàng, ngón tay cái mờ ám lau khóe môi nàng.
Bên môi Tư Cẩm nóng lên, nàng đột nhiên mở to mắt, liếc mắt như muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, theo thói quen xem có ai đang nhìn không.
Tiêu Vanh đã đi trước một bước nói: “Ngon không?”
“Cái gì?”
“Bánh xốp.”
Tiêu Vanh thu tay lại, trên ngón tay cái dính một mẩu vụn, chính là vụn bánh xốp hắn mua cho nàng.
Cái này cái này cái này, này là lau từ khóe miệng nàng xuống ư?! Vậy nó đã dính bao lâu rồi, sao vừa rồi không có một ai nhắc nàng!
Thảo nào vừa rồi hắn nhìn nàng chằm chằm như vậy! Hắn không phải là đang mặt không biểu cảm mà thầm cười nhạo nàng đấy chứ!
Mặt Tư Cẩm đỏ lên thấy rõ, căng mọng như một quả táo chín.
Yết hầu Tiêu Vanh trượt xuống một cái thật mạnh, như đã có dự mưu mà giơ tay rút lấy chiếc khăn lụa nàng vừa cất lại vào cổ áo để lau ngón tay cái của mình.
Khăn lụa hơi ẩm, cầm trong tay mềm mại mượt mà.
“Thích thì ta sẽ cho người mua thêm về cho nàng, nếm thử những vị khác.”
Tư Cẩm phồng má, hơi nóng trên mặt không tan đi: “Lau xong thì trả lại cho ta!”
“Bẩn rồi.” Vẻ mặt Tiêu Vanh mang ý tứ không rõ.
Bẩn chỗ nào, rõ ràng khăn lụa vẫn sạch sẽ, ngay cả một mẩu vụn nhỏ cũng không thấy đâu.
Tiêu Vanh lại thản nhiên đặt chiếc khăn lụa lên ngăn kéo bên cạnh: “Ta sẽ cho người mang đi giặt sạch cho nàng, cứ để ở đây trước đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nói rõ ra, làm sao mà bẩn ?