Trời sáng hôm sau, nắng sớm vừa lên, rèm trúc bên cửa sổ để lọt vào vài tia sáng mờ.

       Mi mắt Tư Cẩm khẽ động, cứ thế tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, trong phòng vẫn tĩnh lặng như mọi khi.

       Nàng nghiêng đầu nhìn về phía tấm bình phong che chắn, không thấy bóng người lay động in trên đó, Tiêu Vanh hình như không có ở đây.

       Tư Cẩm ngồi dậy từ trên sập, tấm chăn mỏng tuột xuống ngang hông, để lộ làn da mịn màng dưới lớp áo hơi mở.

       Nàng nhanh chóng lấy áo khoác bên cạnh khoác lên, đi hài thêu rón rén di chuyển về phía tấm bình phong.

       Mãi đến khi thò đầu ra ngoài, xác định Tiêu Vanh đã không còn trong phòng ngủ, nàng mới thả lỏng người, mặc cho áo khoác buông lơi, thong thả bước về lại giường của mình.

       Đây chính là một trong vô số bất tiện mà mối hôn sự này mang lại cho nàng.

       Nửa năm đầu sau khi thành hôn, Tiêu Vanh đến cũng không nhiều, một tháng ba lần, rất đúng quy củ.

       Sau đó lại dần trở nên thường xuyên hơn, đặc biệt là tháng trước khi Tiêu Vanh đi xa, hắn gần như ngủ lại đây hơn nửa tháng, khiến Tư Cẩm lo lắng rằng qua thêm một thời gian nữa, nàng sẽ phải đối mặt với tình cảnh dọn vào Tùng Lan viện ở chung với Tiêu Vanh.

       Vốn dĩ, tình hình hoàn toàn không nên như bây giờ.

       Lần đầu gặp Tiêu Vanh, Tư Cẩm mới chỉ sáu tuổi. Vậy mà bây giờ vẫn còn nhớ rõ chuyện đó.

       Nàng thấy một thiếu niên nhỏ tuổi đứng yên trong sân rất lâu, mặt không biểu cảm, dường như đang tập trung suy nghĩ.

       Nàng không nhịn được mà tiến lên hỏi.

       Lần đầu tiên Tiêu Vanh gặp nàng, đã nói dối một cách rất nghiêm túc.

       Hắn nói với nàng, khi trời trong, cá trong ao sẽ hát, hắn đang ở đây nghe nhạc giải sầu.

       Tư Cẩm tin là thật, hôm sau ngồi xổm bên ao rất lâu, phơi nắng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng chẳng nghe thấy gì, cuối cùng vì say nắng mà ngất xỉu bên bờ ao.

       Sau này Tư Cẩm biết được sự thật, tức giận không thôi, liền không cho Tiêu Vanh sắc mặt tốt.

       Thế nhưng Tiêu Vanh lại có một gương mặt xinh đẹp mê hoặc lòng người, thuở thiếu thời càng giống như ngọc đẹp không tì vết.

       Hắn nói lời mềm mỏng, tỏ ra đáng thương biết lỗi sửa sai, Tư Cẩm không khỏi mềm lòng tha thứ cho hắn.

       Nhưng sự thật chứng minh, Tiêu Vanh chính là một tiểu hài xấu tính.

       Sau này hắn lừa kẹo trong túi nàng, cướp đi đồ chơi người khác tặng nàng.

       Ngay cả con cá vàng nhỏ nàng nuôi, cũng bị hắn dùng lý do vớ vẩn là một mình cô đơn mà xin đi, cuối cùng lại nuôi chết con cá.

       Sau nhiều lần bị lừa, Tư Cẩm quyết tâm không bao giờ làm bằng hữu với hắn nữa.

       Tuy nhiên, hai nhà Tư Tiêu qua lại thân thiết, họ không thể tránh khỏi những lúc gặp mặt.

       Năm mười tuổi, Tư Cẩm bắt gặp Tiêu Vanh với vẻ mặt kỳ quái đang vặn một con mèo hoang bị ngã chết.

       Hắn giơ cánh tay để lộ đầu ngón tay dính máu nói với nàng: “Đừng hiểu lầm, không phải ta giết nó đâu.”

       Lời đó nói ra, cứ như thể tay hắn đã từng dính máu khác vậy, thật đáng sợ.

       Tư Cẩm ngay lập tức bị dọa đến đỏ hoe mắt, mặt trắng bệch. Nàng nín thở một lúc, rồi khóc lớn bỏ chạy.

       Sau đó, nàng nghe người khác nhắc đến chuyện ấy, trong lời nói đều là những lời khen ngợi Tiêu Vanh lương thiện.

       Nói hắn đã chôn cất con mèo hoang đáng thương, còn cẩn thận dặn dò gia nhân sau này cũng phải chú ý trong phủ có thể có động vật nhỏ xuất hiện.

       Ngược lại, nàng lúc đó quay đầu bỏ chạy không làm gì cả, lại giống như một tiểu hài xấu tính không có lòng trắc ẩn.

       Năm mười ba tuổi, nàng lại tình cờ bắt gặp Tiêu Vanh trong một góc khuất.

       Tiêu Vanh thay đổi vẻ nho nhã cao quý thường ngày, mặt mày dữ tợn giẫm lên đầu một người.

       Hắn giẫm lên người đó, giống nưh đang nghiền nát một con kiến.

       Nghe tiếng động, Tiêu Vanh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt kinh hãi của nàng, nhưng không hề chột dạ, chỉ mặt không biểu cảm mà rút chân khỏi đầu người kia.

       Còn thản nhiên nhắc nhở nàng: “Chuyện này cần phải giữ bí mật, muội phải coi như không nhìn thấy gì.”

       Tư Cẩm lại bị hắn dọa sợ. Nàng hoảng hốt, co giò bỏ chạy.

       Tư Cẩm không định giữ bí mật, nhưng cũng không thể loan tin.

       Đêm đó nàng mơ thấy ác quỷ địa ngục đòi mạng, một gương mặt tuấn tú nhưng lại âm u lạnh lẽo, đáng sợ vô cùng.

       Hôm sau nàng liền đổ bệnh.

       Bệnh nặng ba ngày, mê man ngơ ngác, cho đến khi cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, liền nghe tin Tiêu Vanh vạch trần kẻ phản thần, kịp thời bắt giữ, và được ban thưởng lớn.

       Nghe có vẻ như lại là nàng hiểu lầm.

       Nhưng trong mắt Tư Cẩm, Tiêu Vanh chưa bao giờ là dáng vẻ quang minh lỗi lạc như bề ngoài.

       Hắn lúc nhỏ xấu tính, quen thói bắt nạt người khác. Lớn lên cũng tâm cơ cực sâu, ra vẻ đạo mạo.   

       Tuy với thân phận của Tiêu Vanh, sự yêu ghét của nàng vốn không đáng nhắc tới, nhưng Tư Cẩm vẫn đơn phương vừa ghét vừa sợ hắn.

       May mắn là với thân phận của nàng, họ càng lớn, cơ hội nàng gặp hắn càng ít.

       Nếu không có mối hôn sự này, đến bây giờ, nàng thậm chí đã có thể hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với hắn.

       Nhưng sự việc không như ý muốn.

       Tư Cẩm ngồi bên giường thở dài một tiếng, lại ngồi yên một lúc lâu, mới lên tiếng gọi Xuân Hạnh vào phòng.

       Xuân Hạnh biết rõ bí mật của chủ tử.

       Nàng ta vào phòng liền đi vào sau bình môn trước, tay chân lanh lẹ dọn dẹp gọn gàng chiếc giường Tiêu Vanh đã ngủ, như thể căn phòng dự phòng này chưa từng có ai sử dụng qua.

       Sau đó mới gọi những người khác vào, cùng nhau hầu hạ Tư Cẩm thay y phục, chải chuốt.

       Hôm nay là ngày Tư Cẩm về thăm nhà mẹ đẻ*, nàng soi gương đồng ngắm nghía gương mặt mình, đợi một lát, lại không thấy nha hoàn bên cạnh tiếp tục động tác.

    (*)  Gốc là quy ninh (归宁): Phong tục người con gái đã lấy chồng trở về thăm cha mẹ đẻ.

       Tư Cẩm quay đầu hỏi: “Khăn lụa đâu?”

       Nha hoàn chuẩn bị y phục ngẩn ra, vội nói: “Nô tỳ vừa rồi giúp phu nhân dọn dẹp y phục thay ra hôm qua, chỉ không thấy chiếc khăn lụa hôm qua đâu, cứ ngỡ hôm nay phu nhân vẫn định dùng chiếc đó.”

       “Chiếc khăn hôm qua mất rồi sao?”

       Hai nha hoàn nhìn nhau.

       Tư Cẩm khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại, nhưng không nghĩ ra mình đã làm rơi khăn lụa ở đâu.

       Trước đây nàng không thấy mình hay quên, nhiều nhất cũng chỉ là hơi cẩu thả mà thôi.

       Nhưng mấy tháng gần đây lại luôn có sự cố bất ngờ, khiến nàng mất không ít đồ đạc.

       Thậm chí còn có cả vật thân mật của nàng.

       Tháng trước mới may một chiếc yếm, nàng mới mặc được một ngày, còn chưa kịp gửi cho hoán y phòng(phòng giặt giũ), đã không tìm thấy đâu nữa.   

       Đêm đó trời nóng, nàng ham mát nên mở cửa sổ phía đông mà ngủ.

       Hôm sau không thấy yếm, chỉ có thể là bị gió đêm cuốn đi, không biết bay về đâu.

       Chuyện này thực sự quá ngượng ngùng, càng khó mở lời.

       Đến mức Tư Cẩm không dám nhắc đến chiếc yếm này nửa lời, càng sợ trong phủ đâu đó lại có tin đồn nhặt được chiếc yếm không có chủ.

       Nhưng may mắn là, trong phủ trên dưới không có tin tức gì khác thường, nàng cũng chỉ có thể coi như chưa từng có chiếc yếm này, và thầm quyết tâm phải sửa thói quen xấu này.

       Nào ngờ hôm nay lại mất khăn lụa.

       Tư Cẩm buồn bực phân phó: “Khăn lụa không có ở chỗ ta, đi tìm lại xem, trước tiên chuẩn bị một chiếc mới.”

       “Vâng, thưa phu nhân.”

       Nha hoàn chuẩn bị y phục lui ra, Xuân Hạnh ở bên cạnh tiến lên.

       Xuân Hạnh bẩm báo: “Lần này phu nhân về thăm nhà, đại nhân đã chuẩn bị quà mọn, hiện giờ đều đã sắp xếp ổn thỏa.”

       Tư Cẩm khẽ “ồ” một tiếng, không hề ngạc nhiên. Tiêu Vanh luôn chu toàn mọi mặt, đây quả thực là việc hắn sẽ làm.

       Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra điều gì đó, khóe môi kéo ra một nụ cười nhàn nhạt: “Vẫn là phu quân nghĩ chu đáo.”

       Thấy Tư Cẩm đáp lời, Xuân Hạnh lại tiếp lời ngay: “Còn có bánh ngọt mà phu nhân đã nhắc đến, đại nhân nói hôm nay vừa hay mang đến Tư phủ để phu nhân cùng người nhà thưởng thức.”

       Tư Cẩm: “…” Chuyện này lại khiến nàng bất ngờ.

       Hơn một tháng trước, lúc Tiêu Vanh còn chưa đi xa, nàng đã thuận miệng nhắc đến một tiệm ở ngoại ô chuyên làm bánh ngọt.

       Nàng nghe người ta nói bánh rất ngon, nhưng vì đường xa, lúc đó cũng tạm thời chưa có cơ hội thưởng thức.

       Tiêu Vanh ngay cả chuyện như vậy cũng nhớ sao?

       Nhưng nụ cười của Tư Cẩm có chút cứng đờ, cười tiếp không nổi, đành phải rũ mắt giả vờ e thẹn, lại đáp một tiếng “được”.

       *

       Tư Cẩm vừa xuống xe ngựa, liền gặp Tư Việt vừa tan triều về phủ ở trước cửa.

       Mắt nàng khẽ run, khẽ gọi một tiếng: “Đại ca.”

       Tư Việt quay đầu nhìn lại, đáy mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt khinh thường không thèm che giấu.

       Tư Cẩm từ nhỏ đã có chút sợ hắn.

       Chỉ có lúc Thánh thượng ban hôn, hắn lên tiếng nói nàng và Tiêu Vanh không xứng, đối với nàng mà nói cũng coi như là giúp đỡ.

       Nhưng thực ra đó cũng chỉ là vì Tư Việt từ trong lòng đã xem thường nàng, càng không cho rằng nàng xứng với mối hôn sự cao quý này.

       Không khí có một lúc ngưng đọng.

       May là Tư Việt không định nói nhiều với nàng, chỉ “ừ” một tiếng để đáp lại, rồi đi trước vào phủ.

       Tư Cẩm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

       Vào phủ rồi, lại là một sự bất tiện khác mà mối hôn sự này mang lại cho Tư Cẩm.

       Nếu người thành hôn với nàng không phải là Tiêu Vanh, bất kể là nàng xuất giá hay về thăm nhà, cũng sẽ không khiến những người khác trong Tư gia quá chú ý, nàng cũng vẫn có thể như trước đây, âm thầm lặng lẽ, chỉ thân thiết với cha nương.

       Nhưng nàng và Tiêu Vanh thành hôn, chuyện này liền không thể âm thầm lặng lẽ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play