Chuyển ngữ: Fiona - Truyện được up tại TYT

Tim và cmt ủng hộ mình để mình có động lực ra chương nhanh hơn nha, chanh kiu mnggg

P/S: Bộ này tình tiết nhẹ nhàng bình thường, theo mình thấy k đao to búa lớn gì đâu, thích hợp đọc giải trí nè, thiết lập nhân vật nu9 không phải người thông minh thông tuệ gì, trong tình yêu cũng chậm tiêu, bạn nào kh thích thiết lập này có thể out nhé, chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ


Tiết hạ chí, tiếng ve kêu không ngớt.

Ánh trăng rải trên thềm đá xanh, kéo dài bóng người in trước cửa Tiêu phủ. Gió đêm mang theo hơi nóng còn sót lại của ban ngày, thổi tới chút nôn nao của sự chờ đợi.

Tư Cẩm vươn dài cổ, đầu ngón tay chậm rãi xoắn chiếc khăn lụa, một đôi mắt trong veo long lanh nước hướng về phía góc phố xa xa.

Đây là thành quả nàng tập luyện nửa nén hương* trước gương đồng vào đêm qua, đúng là nước đến chân mới nhảy.

(*) Nửa nén hương: Khoảng 30 phút (tùy loại nhang)

Dù sao thì, lần cuối nàng đóng kịch đón Tiêu Vanh như thế này, cũng đã qua một thời gian rồi.

Lâu không diễn, sợ sẽ ngượng nghịu.

Nhưng lúc này xem ra, tài diễn xuất vẫn còn tinh xảo lắm.

Nàng trời sinh đã bắt mắt, tóc đen da tuyết, mắt đẹp đắm say, trên mặt lại phảng phất nét dịu dàng đa tình, đủ để khiến người ta mềm lòng, không chút nghi ngờ tấm lòng tương tư mong nhớ của nàng.

"Phu nhân, xe ngựa của đại nhân đã đến đầu phố rồi ạ!" Nha hoàn Xuân Hạnh xách váy chạy nhanh tới.

Ánh mắt Tư Cẩm lóe lên, khóe môi cong lên một độ cong vừa vặn: "Phu quân đường xa mệt nhọc, đồ ăn khuya dặn phòng bếp chuẩn bị đã hâm nóng chưa?"

"Thưa phu nhân, đã hâm nóng rồi ạ."

"Nước tắm thì sao?"

"Nước tắm cũng đã chuẩn bị xong, đại nhân về phủ là có thể tắm gội."

Tiếng vó ngựa gần dần, nghiền nát màn đêm, cuối cùng cũng lộ ra ở góc phố.

Rèm xe màu huyền được một bàn tay với khớp xương rõ ràng vén lên.

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Tiêu Vanh đã khom người bước ra.

Tư Cẩm ngẩng đầu nhìn, người nọ vẫn là phong thái cao vời như trước, làn da trắng lạnh dưới ánh trăng càng thêm vẻ lạnh thấu xương, tạo cho người ta cảm giác xa cách khó lại gần.

Chiếc áo gấm màu xanh mực càng làm nổi bật lên đôi mày kiếm lạnh lùng của hắn, nhưng bên hông lại treo một chiếc túi thơm màu hồng sen cực kỳ không hợp, trên mặt túi còn thêu đóa sen liền cành vụng về, chính là do Tư Cẩm tự tay thêu trước khi Tiêu Vanh đi xa lần này.

Lúc đó Tiêu Vanh nhận lấy túi thơm, im lặng nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Tư Cẩm tưởng hắn chê nàng tay nghề kém cỏi, định thu về thì đã bị hắn đi trước một bước, treo lên hông với vẻ mặt không cảm xúc.

Lúc này gặp lại, mới qua một tháng mà một góc túi thơm đã sờn cả lông.

Chẳng lẽ hắn diễn sâu quá, ra ngoài mà vẫn đeo hàng ngày sao.

Tiêu Vanh nhảy một bước xuống xe, vừa chạm đất đã đột ngột đưa tay ôm lấy eo Tư Cẩm kéo vào lòng, động tác vội vã có mấy phần kỳ quặc.

"Để nàng đợi lâu rồi."

Sống lưng Tư Cẩm hơi cứng lại, vô thức muốn né, nhưng sau eo đã bị lòng bàn tay ấm áp giữ chặt.

Nàng tránh không được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, hạ giọng nhắc nhở: "Chàng diễn có hơi quá rồi không?"

Tiêu Vanh ngày thường ít nói ít cười, lúc này khóe môi chỉ hơi cong lên một chút đã khiến cả gương mặt nhuốm màu dịu dàng, người ngoài nhìn vào đều thấy rõ niềm vui mừng khi lâu ngày gặp lại thê tử.

Hắn ghé sát vào tai Tư Cẩm, giọng trong trẻo lạnh lùng: "Một tháng không gặp, ta mà không có phản ứng gì mới là kỳ lạ."

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai, lông mi Tư Cẩm lại run lên.

Nàng không còn lời nào để nói, cố gắng thả lỏng cơ thể, lại nghe bên tai một tiếng hít sâu nặng hơn.

Tư Cẩm ngẩn ra quay đầu, ngón tay khô ráo của Tiêu Vanh đã như có như không lướt qua vành tai nàng.

"Gầy đi rồi." Tiêu Vanh cúi đầu, "Có phải nhớ ta đến phát điên không?"

Vành tai Tư Cẩm nóng bừng, liếc mắt thấy gia nhân bên cạnh đang nhìn trộm, đành nuốt ngược sự kháng cự vào trong.

Nàng chỉ có thể bắt chước dáng vẻ trong tuồng hát, cầm khăn tay đấm nhẹ vào ngực Tiêu Vanh: "Nói mười ngày sẽ về, lề mề gần một tháng mới thấy mặt người, không biết là bị cái gì níu chân ở bên ngoài nữa."

Tiêu Vanh đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, dọa Tư Cẩm suýt nữa phá công.

Hắn nghiêng đầu áp lên mu bàn tay nàng, tựa như tình sâu nghĩa nặng: "Ta nào đâu không phải nhớ nàng đến ăn không ngon ngủ không yên."

Tư Cẩm nghẹn lời.

Ai cho hắn tự ý thêm lời thoại vậy!

Lời này của Tiêu Vanh nói ra rất mờ ám, đám gia nhân trước cửa đều lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Tư Cẩm bị ôm đến toàn thân nóng ran, mu bàn tay cũng tê dại.

Nàng di chuyển mũi hài thêu, định giẫm lên đôi ủng đen của hắn.

Còn chưa chạm tới, Tiêu Vanh đã buông nàng ra lùi lại nửa bước: "Bên ngoài trời nóng, vào phủ trước đã."

Sau lưng hai người là một đám người hầu đi theo, trên con đường nhỏ được soi sáng bởi đèn đá vang lên từng trận tiếng bước chân.

Phu thê một tháng không gặp, vào phủ đương nhiên là đi về phía Thu Thủy viện nơi Tư Cẩm ở.

Tư Cẩm ra vẻ hỏi han: "Phu quân trên đường đã dùng bữa chưa, ta đã cho người chuẩn bị đồ ăn khuya, đều là món chàng thích."

"Vẫn chưa dùng bữa, phu nhân có lòng rồi." Tiêu Vanh mở miệng đã có ý muốn ghé sát lại gần nàng.

Nhưng Tư Cẩm đã đi trước một bước, lách người ra xa ở chỗ rẽ.

Chỉ để lại bàn tay hụt hẫng của Tiêu Vanh lơ lửng giữa không trung, sau đó lại thu về như không có chuyện gì.

Đến Thu Thủy viện, Tiêu Vanh vào tẩm thất(Phòng tắm) trước, đợi hắn quay lại phòng thì trên bàn đã bày sẵn bát đũa.

Tư Cẩm đang ngồi yên lặng chờ hắn.

Nàng nghe tiếng động trước cửa, ngẩng đầu thấy Tiêu Vanh rồi liền cho lui đám hạ nhân trong phòng.

Cùng với tiếng cửa phòng đóng lại, nụ cười ấm áp trên mặt Tư Cẩm tan biến, như thể vừa làm xong việc gì mệt nhọc, thở ra một hơi thật mạnh.

Trong phòng tĩnh lặng.

Hai người vừa rồi còn thắm thiết nồng nàn, ánh mắt vô tình chạm nhau.

Chỉ một cái liếc mắt, rồi lại lần lượt dời đi.

Tiêu Vanh cầm đũa dùng bữa, Tư Cẩm tiện tay cầm một quyển sách đi về phía giường mỹ nhân.

Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nhai khe khẽ, và tiếng lật sách sột soạt, trông có vẻ hòa thuận.

Khi nghe thấy tiếng đôi đũa tre chạm vào bát sứ trên bàn, Tư Cẩm đột ngột gấp sách lại, rõ ràng là đang đợi hắn ăn xong.

Hôm nay nàng có chuyện muốn nói.

Tư Cẩm đứng dậy đi tới, liếc mắt thấy đồ ăn khuya trên bàn đã sạch bách, thầm nghĩ khẩu vị của hắn thật tốt, cũng không sợ ăn no quá đêm không ngủ được.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Vanh, đang định mở miệng thì thấy hắn sải bước về phía phòng ngủ.

Tư Cẩm ngẩn ra, vội vàng đi theo.

Bên cạnh phòng ngủ có một cái cửa bình phong, sau cửa là nơi Tiêu Vanh ngủ lại khi ở đây.

Tiêu Vanh mở cửa bình phong ra, đi vài ba bước đến bên giường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Cẩm: "Đến lúc làm chính sự rồi."

Ánh mắt Tư Cẩm rơi trên những ngón tay sạch sẽ thon dài của hắn, liền thấy hắn đưa tay nắm lấy thành giường.

Giây tiếp theo, khung giường đột nhiên rung lên, phát ra tiếng động.

Kẽo kẹt— Kẽo kẹt—

Tư Cẩm sững sờ nhìn Tiêu Vanh một tay đẩy khung giường theo nhịp.

Ánh nến mạ lên gò má hắn một lớp màu ấm áp, nhưng đôi mắt lại đen kịt, như một hồ nước lạnh không thấy đáy, hoàn toàn không hợp với việc hắn đang làm.

Nàng còn tưởng là chính sự gì cơ chứ!

Nhà ai mà lại vội vàng như vậy, mới một khắc trước còn đang dùng bữa, một khắc sau đã lên giường "khai tiệc"!

Mặt Tư Cẩm tức thì nóng ran, bước đến góc giường, vớ lấy chiếc gối mềm ném về phía hắn, tay không dùng sức nhưng lời nói vẫn có phần tức giận: "Ai lại vội như vậy, ngươi mau đừng rung nữa!"

Tiêu Vanh bắt lấy chiếc gối mềm, đầu ngón tay miết nhẹ lên nếp gấp nơi nàng vừa cầm, rồi đổi tư thế đệm nó sau lưng tựa vào thành giường, tay kia vẫn giữ nhịp rung giường không chút rối loạn.

"Tiểu biệt thắng tân hôn*, vội vàng cũng là một cách diễn rất hay, hơn nữa làm sớm xong sớm, hay là nàng thấy lần trước như vậy chân thật hơn?"

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn (小别胜新婚): Xa nhau một thời gian ngắn còn hơn cả đêm tân hôn. Ý chỉ tình cảm sau khi xa cách một thời gian sẽ càng thêm nồng nàn, mãnh liệt.

Tư Cẩm nghẹn họng.

Nghĩ đến hành động của Tiêu Vanh trước khi đi một tháng trước, khiến nàng cả đêm nghe tiếng giường kẽo kẹt không ngủ được, hôm sau phải mang đôi mắt thâm quầng tiễn hắn, nỗi buồn tức thì ùa về.

Tiếng kẽo kẹt càng lúc càng to, càng lúc càng có nhịp điệu.

Âm thanh từ trong cùng của phòng ngủ truyền ra, qua lớp bình phong tủ kệ che chắn, truyền ra ngoài chỉ còn lại những tiếng động mờ ám khiến người ta tự hiểu.

Mặt Tư Cẩm càng nóng hơn mấy phần.

Nàng cắn răng, dứt khoát mặc kệ tiếng động tiếp tục vang lên.

"Chuyện ta muốn nói mới là chính sự." Nàng ngồi xuống cuối giường, từ trong tay áo lấy ra tờ kế hoạch hòa ly* được gấp vuông vắn, "Thành hôn đã tròn một năm, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị cho việc phu thê bất hòa rồi chứ."

Lời vừa dứt, tiếng kẽo kẹt cũng theo đó mà dừng lại.

Tư Cẩm tưởng hắn rung mệt rồi, cũng không ngẩng đầu nhìn, tự mình nói tiếp: "Vốn định nói với ngươi sớm hơn, hôm nay cũng không cần diễn quá lố như vậy, nhưng trên đường ngươi trở về ta không biết gửi thư đi đâu, đành tạm gác lại, nhưng bắt đầu thực hiện từ lúc ngươi trở về lần này cũng không muộn."

Một năm trước, thánh chỉ tứ hôn đột ngột khiến Tư Cẩm trở tay không kịp.

Tổ tiên hai nhà Tư Tiêu vốn là giao tình vào sinh ra tử, hai nhà sớm đã có ý định kết thân.

Nhưng mối hôn sự này, vốn dĩ không thể rơi vào đầu Tư Cẩm.

Cha của Tư Cẩm, Tư Thừa Viễn, là con trai thứ ba trong nhà, ông tuy sinh ra ngọc thụ lâm phong*, mắt phượng mày ngài, nhưng tư chất lại bình thường, tài năng nông cạn.

(*) Ngọc thụ lâm phong (玉树临风): Cây ngọc trước gió, chỉ nam nhân có phong thái phiêu dật, cao quý, đẹp như tranh vẽ.

Hiện giờ ông chỉ là một quan thất phẩm, nhậm chức Quang Lộc Tự Điển Bạ*, cũng là nhờ sự chống lưng của gia tộc.

(*) Quang Lộc Tự Điển Bạ: Một chức quan nhỏ trong Quang Lộc Tự, cơ quan chuyên quản lý việc yến tiệc, tế lễ của hoàng cung.

Tư Cẩm có lẽ giống cha nàng, ngoài việc có chút nhan sắc, đức tài văn nghệ đều không có gì nổi bật, ở Tư gia gần như là một sự tồn tại mờ nhạt.

Ngược lại là Tiêu gia, gia tộc quyền thế, quyền cao chức trọng, một nhà có thể chống đỡ nửa giang sơn.

Tiêu Vanh là đích trưởng tôn của Tiêu gia, tuổi còn trẻ đã bộc lộ tài năng, vào triều mấy năm chính tích phi phàm, đã là nhân vật cao quý trên đỉnh núi.

Hoàng thượng lại không biết vì sao đột nhiên ghép đôi hai người hoàn toàn không tương xứng như họ lại với nhau.

Phụ mẫu của Tư Cẩm vui mừng như thể mồ mả tổ tiên bốc khói xanh.

Còn Tư Cẩm lại uất nghẹn một bụng lời đại nghịch bất đạo mà không dám nói.

Cuối cùng chỉ có thể hậm hực một câu "Con không gả", lại khiến mẫu thân nàng cầm khăn tay đẫm lệ, phụ thân nàng ôm thánh chỉ thở dài.

Tư Cẩm không còn cách nào khác, đành phải căng da đầu tìm đến Tiêu Vanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play