“Sao có thể chứ? Là thiếu gia nhà ta tiện tay trổ chút tài thôi mà, Mễ thẩm, sao thẩm lại tới đây vậy?” Phúc thúc tất nhiên nhận ra vị phụ nhân cường tráng trước mắt, so với Bạch Thủy thì ông càng quen thuộc hơn. Nghĩ đến cuộc sống sau này của thiếu gia nhà mình, ông cũng xem như hàng xóm, sớm đã thân quen, lời hay nói mãi đến rách cả mép. Phúc thúc vội đứng dậy cười tươi dẫn người tới bên bàn, giới thiệu với Bạch Thủy. Bạch Thủy cũng nhanh chóng đứng lên, ấm áp gật đầu chào.
Chưa kịp mở lời khách sáo, bên cạnh Lư Ngư đã lên tiếng trước: “Mễ thẩm, sao thẩm lại tới?”
Khi còn nhỏ, Lư Ngư chịu không ít ghẻ lạnh, phần lớn đều đến từ dòng tộc bên nội nhà họ Lư. Trong mắt bọn họ, hắn như cái gai, đặc biệt là một chi nhà bác cả, bác gái. Lư Ngư đến giờ vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì tày đình, nhưng may thay, trong làng vẫn có người hiểu chuyện như Mễ thẩm đây. Khi còn nhỏ có khi đói bụng, hay sang nhà thẩm ăn chực vài bữa, vậy nên đối với Mễ thẩm, hắn vẫn luôn chân thành kính trọng.
“Còn không phải vì muội muội miệng cứng lòng mềm của ngươi đấy à! Ta vừa làm xong việc ngoài đồng, ngang qua cửa nhà các ngươi, thấy con bé cứ lượn lờ trước cửa như mèo vờn chuột, mãi mà không dám gõ cửa. Tính ta thì nóng nảy, nên gọi luôn nó vào!” Mễ thẩm vừa quay đầu lại, liền hướng ra ngoài cửa hô lớn: “Nha đầu ngốc, còn không mau vào đi!”
Giọng Mễ thẩm vừa dứt, cửa vốn đang khép hờ lại bị đẩy ra. Lư Văn Nguyệt lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Bạch Thủy. Hắn nhớ rõ cô bé này, mấy hôm trước còn lén đưa bánh màn thầu đen cho Lư Ngư. Tuy bánh không ngon, nhưng là tấm lòng quý giá. Mà Bạch Thủy từ trước đến nay luôn phân minh ân oán rõ ràng, với ân nhân thì càng thêm thiện ý. Hắn vội vàng quay sang nói với Lư Ngư:
“Muội muội ngươi đến rồi, để nàng và Mễ thẩm cùng ăn cá kho luôn đi, tuy rằng có lẽ hơi thiếu một chút.”
“Không, không cần đâu ạ. Muội chỉ đến xem ca thôi.” Lư Văn Nguyệt có chút thẹn thùng, nép mình sau lưng Mễ thẩm, ánh mắt lén nhìn về phía Lư Ngư. Cuối cùng, dường như nghĩ đến điều gì, nàng chậm rãi nói tiếp, “Nhị ca, cha tuy miệng nói nặng, nhưng thực ra... cha với mẹ đều nhớ ca nhiều lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play