“Thật không ngờ đấy! Là ta mắt kém, vô tình va chạm tiểu sư phó. Cá này của ngươi là món ta ăn ngon nhất từ trước tới nay! Tại hạ xin thu lại những lời bất kính khi nãy.”
Nam tử mặt có vết sẹo, dù nét mặt âm trầm nhưng đã bị chậu cá nheo của Bạch Thủy chinh phục, cũng không làm ầm ĩ hay kiếm cớ gây chuyện nữa, quay sang chưởng quầy nói: “Hôm nay nể mặt vị tiểu sư phó này, ta sẽ không chấp nhặt nữa. Mong rằng lần sau tới đây vẫn có thể được ăn món mỹ vị như thế.”
Tiễn đoàn người có sẹo đi rồi, một vài vị khách hóng chuyện cũng rút lui, trong tiệm Nhất Phẩm Trai lúc này chỉ còn lại chưởng quầy cùng Bạch Thủy và mấy người bọn họ.
“Tiểu huynh đệ, có từng nghĩ tới việc tới tiệm ta làm đầu bếp chăng?” Lưu chưởng quầy rốt cuộc cũng lộ ra tâm tư, chỉ thấy nam nhân đối diện không nói lời nào, bèn nói thêm, “Một tháng năm lượng bạc.”
“Ta không phải tới tìm việc, chỉ là vừa vặn gặp chuyện nên tiện tay giúp thôi.”
“Ta không thể để món ăn như vậy bị mai một ở nông thôn được. Ngươi cứ nói thẳng ra giá đi, bao nhiêu bạc thì chịu làm ở chỗ ta.”
Lưu chưởng quầy lúc này vẻ mặt có phần nghiêm túc, trông như đang đối mặt một việc vô cùng nan giải. Trái lại, Bạch Thủy vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ khẽ liếc mắt nhìn sang Lư Ngư bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT