“Đến rồi, đến rồi! Mau lên, chuyện lớn đấy!”
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thiếu niên thấp hơn Bạch Thủy nửa cái đầu đang thở hổn hển chạy tới, thân hình tuy không cao nhưng rắn chắc, trên người mang theo khí lực, đôi mắt không to lắm nhưng sáng ngời, môi mím chặt, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Mau đi, mau đi đến nhà tam gia đầu thôn, người đông nghìn nghịt, là chuyện của Lư Ngư đó! Lư Ngư bị cha đánh nữa rồi! Ngươi là phu quân của y, ngươi nhất định phải tới giúp y một tay!”
Bạch Thủy không đợi nghe hết câu đã nắm chặt cái cuốc trong tay, sải bước chạy thẳng về hướng đầu thôn.
“Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa! Nuôi ngươi lớn từng này là để chọc giận ta đấy à?!”
Giọng quát khàn đặc của nam nhân trung niên lẫn với tiếng trách mắng lí nhí của một phụ nhân truyền khắp con đường nhỏ, vang vọng đến tận nơi Bạch Thủy vừa kịp chạy đến. Ban đầu còn tưởng thôn này người ít, giờ nhìn đám đông vây kín chỉ để hóng chuyện thì mới biết mình nghĩ sai rồi. Gạt đám đông chen chúc, lọt vào tầm mắt hắn là cảnh Lư Ngư đang ôm chặt lấy túi vải cũ kỹ, cúi đầu im lặng chịu đựng tiếng mắng như sấm dội từ người đàn ông trung niên cao lớn trước mặt.
“Ta đã định bán ngươi đi rồi, ngươi còn quay lại làm gì?! Ta nuôi ngươi từng ấy năm là đã tận tình tận nghĩa, ngươi còn quay về phá nhà này sao?!”
Một phụ nữ mập lùn ôm tay đứng bên cũng chen vào nói giúp: “Đúng vậy, là ta thì ta cũng không dám quay về. Nhị đệ à, chẳng phải ta nói rồi sao, nhà mình quá mềm lòng, sao lại để Lư Ngư ăn uống suốt mười mấy năm trời chứ!”
Người kia là Vương Chiêu Đệ, vợ cả của trưởng tử nhà họ Lư. Cả ngày miệng mồm lanh lợi, khắp thôn ai cũng biết, chuyện đông chuyện tây đều có phần nàng góp tiếng.
Lư Nhị bị lời nàng chọc tức đỏ cả mặt, toan mở miệng mắng thêm thì bị vợ con bên cạnh kéo áo giữ lại. Nhưng chưa kịp nói gì thêm, giọng Lư Ngư bất ngờ vang lên cắt ngang:
“Ta chỉ muốn lấy lại mấy thứ vốn thuộc về mình.”
Giọng nói vang lên rành rọt, kiên quyết như tiếng chuông ngân giữa trời xuân. Lư Ngư vẫn cúi đầu, ánh mắt không giao với ai, nhưng mỗi từ thốt ra đều đanh thép như lời biện hộ cuối cùng của tử tù trước tòa án.
“Ngươi còn thứ gì là của ngươi nữa? Lư Ngư, ngươi thật sự không biết thân phận mình là gì à?! Ta, Lư Nhị này, cả đời ngay thẳng đường hoàng, lại bị ngươi bôi tro trát trấu thế này, ngươi vốn chẳng phải con ta, ngươi lấy tư cách gì mà đòi đồ của ta?!”
“Cha, đừng nói nữa, đưa khắc gỗ cho nhị ca đi mà.”
“Đúng đó, nhị đệ đối xử với chúng ta tốt như vậy, sao cha nỡ mắng nhị đệ?”
Lư Nhị chẳng buồn nghe lời con, hất bọn họ sang một bên, lao tới gần Lư Ngư đang vẫn cúi đầu không nhìn ai, miệng liên tục mắng, cuối cùng còn giơ tay định đập lên đầu y.
Bạch Thủy đã nhẫn nhịn đến cực điểm, đang định lao lên thì bất ngờ nghe thấy một tiếng quát khiến tất cả đều sững lại giọng nói ấy, chính là của Lư Ngư.
“Từ nhỏ ngươi đã chẳng ưa gì ta, ta cũng từng thắc mắc, vì sao ngươi đối với đại ca và Văn Nguyệt thì hiền hòa, mà cả một nụ cười với ta cũng không có? Việc ta được sinh ra trong cái nhà này không phải do ta chọn! Huống hồ, ta chỉ muốn lấy về mấy khúc gỗ và con dao khắc của mình thôi!”
Lư Ngư ngẩng đầu lên, nước mắt đã đẫm hai má, ánh mắt to tròn ươn ướt đỏ bừng đầy oán ức. Môi y trắng bệch vì bị cắn chặt, thân thể khẽ run nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Lời nói kia như một nhát dao sắc lạnh, chém thẳng vào ký ức thôn dân. Mọi người bỗng yên tĩnh, bắt đầu xì xào, nhớ lại những chuyện xưa bị giấu nhẹm. Lư Nhị cũng bắt đầu luống cuống, không chịu nổi ủy khuất định túm áo Lư Ngư thì liền bị Bạch Thủy chắn lại.
“Sau này đừng tới nơi này nữa. Chó dại cắn người, có thứ gì muốn lấy, ta mua cho ngươi. Về nhà với ta.”
Bạch Thủy nhìn Lư Ngư, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát, hắn không thể chịu được cảnh Lư Ngư chịu nhục một mình. Bất kể bao nhiêu người nhìn, bất kể ánh mắt thù hằn của lão Lư, hắn cũng không hề lùi bước.
“Ngươi là cái thá gì? Con ta ta không được quản chắc?!” – Lư Nhị hét lên, chắn đường không cho hắn đi.
“Đúng đó! Nhị đệ quản con, mắc mớ gì đến ngươi?!” – Vương Chiêu Đệ cũng xông lên hùa theo.
Bạch Thủy buông tay Lư Ngư ra, đôi mắt dài hẹp không còn ôn hòa nữa, mà lạnh lùng đến rợn người. Chỉ một cái liếc, Vương Chiêu Đệ lập tức im bặt, ngay cả Lư Nhị cũng không dám tiến thêm nửa bước.
“Ai da! Đây chẳng phải là đứa con tốt mà Cố thị ngươi sinh ra đó sao, mấy miếng gỗ khắc kia đáng giá được bao nhiêu chứ? Vậy mà lại vì chúng mà làm nhục nhị đệ ta đến thế, tiểu tử này chắc chắn là vì phu quân mình nên mới cứng rắn như vậy!”
Lời của Vương Chiêu Đệ vừa dứt, ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên người Bạch Thủy. Hắn đưa tay kéo Lư Ngư ra sau lưng, một thân một mình đối diện ánh mắt soi mói và châm chọc của cả đám người, bật cười lạnh ba tiếng.
“Bây giờ mới biết Lư Ngư cứng rắn? Trước đó lúc các ngươi bán hắn đi sao không nghĩ đến cảm thụ của hắn? Lư Ngư giờ là người nhà họ Bạch ta, không còn liên quan gì đến nhà họ Lư các ngươi nữa. Mấy món khắc gỗ đó vốn là y tự tay điêu khắc, đem về có gì sai?”
Bạch Thủy quay đầu lại, nhìn gương mặt ngập nước mắt của Lư Ngư, trái tim chợt mềm nhũn. Hắn hơi cong môi cười nhẹ với y, sau đó quay lại, nghiêm mặt nói tiếp:
“Hay là, để chúng ta nhờ quan sai tới phân xử?”
“Chậc, đám người thành phố các ngươi chỉ biết có chút chuyện nhỏ liền kéo đi báo quan, thật khiến người ta khinh thường.” Nhắc đến quan sai, đôi mắt nhỏ của Vương Chiêu Đệ đảo một vòng, ôm lấy số bạc vừa từ nhà Lư Nhị cầm ra, vội vàng tránh sang bên như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ còn lại Lư Nhị đứng đó, trông như quả cà tím bị sương đánh úa mềm, á khẩu không thốt được lời nào, đành để mặc vợ mình là Cố thị kéo vào nhà. Vai chính đi rồi, đám người vây xem cũng nhanh chóng giải tán. Còn lại chỉ có Bạch Thủy, Lư Ngư và Phúc thúc người vẫn đứng bên cạnh, mặt mày tươi cười, lắc đầu rồi cũng rời đi theo dòng người.
“Ngươi... Sao ngươi lại tới?” – Lư Ngư không nhìn Bạch Thủy, ánh mắt cứ lảng đi chỗ khác, như thể đang nhìn theo đám người đang dần tan. Nhưng tay y thì vẫn siết chặt lấy cái túi vải màu đất, không chịu buông.
“Có người lạ tới gõ cửa, nói ngươi gặp chuyện. Ta mới có cơ hội chạy đến.” Bạch Thủy lắc lắc cái cuốc trong tay, cười một tiếng, nhưng nụ cười lại có chút gượng gạo, như thể đang cười dở chợt bị nghẹn.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lư Ngư cười.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lư Ngư cười. Khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng như nước bỗng bừng sáng, má lúm ẩn hiện, ánh mắt trong suốt, sống động khác thường.
Nụ cười này không phải là đẹp nhất, nhưng lại khiến lòng Bạch Thủy đập rộn ràng, luống cuống quay đi, giả vờ không thấy gương mặt của Lư Ngư đang ửng hồng tránh đi.
“Chắc là Triệu Thụ đó, hắn là huynh đệ thân nhất của ta trong thôn.” – Lư Ngư vội vàng giải thích, đuổi theo Bạch Thủy.
Bạch Thủy nghe thế, niềm vui vừa nãy chợt tan biến không dấu vết, không hiểu sao có chút giận dỗi. Hắn dừng bước, chỉ đáp “Ừm” một tiếng rồi sải bước đi thẳng, không buồn quay đầu lại.
Về đến nhà, Lư Ngư như mọi ngày vẫn trầm lặng, chỉ khác là lần này không ngồi ngẩn người nữa mà ngồi bên cọc gỗ trong sân, tay cầm dao khắc, cặm cụi điêu một khúc gỗ nhỏ. Dù Bạch Thủy cố tình đi qua trước mặt mấy lần, y cũng không ngẩng đầu lấy một lần.
“Thiếu gia phiền lòng gì sao?” – Phúc thúc đang làm cá trắm bên cạnh, thấy Bạch Thủy cứ đi tới đi lui bên mình thì hỏi.
“Đâu có, chỉ là trong nhà yên tĩnh quá thôi. Mà Lư Ngư cũng chẳng nói lời nào.” – Hắn vừa nói, vừa ngó sang con cá, tấm tắc, “Cá này thịt mỡ ghê, đem kho tàu thì đảm bảo nuốt luôn cả xương.”
“Đưa đây, để ta làm món này cho các ngươi thưởng thức tay nghề của ta một phen!”
Nhận lấy con cá đã làm sạch từ tay Phúc thúc, Bạch Thủy bắt đầu rửa bằng nước đánh tro, chờ chảo nóng thì cho cá vào, chỉ nghe “xèo” một tiếng giòn tan. Mùi cá rán lan ra hòa cùng gia vị, thơm lừng khắp sân.
“Thiếu gia, lão nô sao giờ mới phát hiện thiếu gia cũng có tay nghề thế này? Thật chẳng khác gì đầu bếp của Nhất Phẩm Trai cả, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi!”
Đôi mắt Phúc thúc hơi ươn ướt. Thiếu gia rốt cuộc cũng thoát khỏi vận rủi, bắt đầu sống lại cuộc đời mới.
“Ta chỉ học lỏm vài chiêu của đám đầu bếp ngoài thành thôi, không có gì to tát.” – Bạch Thủy đáp, trong lòng lại thầm cảm ơn bản thân kiếp trước cố gắng luyện nấu ăn. Làm con nuôi, không có kỹ năng nào trong tay thì sớm muộn cũng bị bỏ rơi.
“Mùi gì vậy? Sao thơm thế?” – Ngốc tử Lư Ngư cuối cùng cũng bị mùi hương đánh thức, chun cái mũi nhỏ trắng trẻo đi loanh quanh ngoài bếp tìm nguồn mùi.
“Sắp ăn được rồi, đi rửa tay đi.” – Bạch Thủy trong lòng thỏa mãn vô cùng. Thì ra Lư Ngư là kẻ ham ăn! Vậy thì dễ dụ rồi. Nhưng mà... sao hắn lại muốn dụ Lư Ngư chú ý đến mình nhỉ?
Nhà nghèo, không có gạo, không có thức ăn, ngoài con cá này thì thật sự không biết ăn gì nữa. Ba người đàn ông quây quanh bàn, mắt sáng rỡ nhìn món cá kho đang bốc khói nghi ngút.
“Để ta đem mấy món khắc gỗ đi bán, trong nhà sẽ có tiền mua gạo.” – Lư Ngư nhỏ giọng nói.
Bạch Thủy nhớ tới hôm y ăn bánh màn thầu đen mà Văn Nguyệt mang đến, mặt mày nhăn nhó, vừa nhìn là biết không quen ăn kham khổ. Người như vậy, lại không keo kiệt với mình chút nào, nếu đã xác định sẽ sống cùng nhau, thì hắn cũng nên đối xử với y tốt hơn một chút.
“Lư Ngư, ngươi hôm nay tới nhà Lư Nhị, là vì chuyện này sao?” – Bạch Thủy chợt thấy lòng mình như bị ai bóp mạnh.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, Lư Ngư vì muốn đỡ đần trong nhà mà dám quay lại cái nơi như ác mộng đó, để lấy lại mấy món khắc gỗ và con dao. Trong mắt hắn, Lư Ngư vẫn luôn là người nhút nhát, dễ bị bắt nạt. Nhưng hóa ra, y lại có dũng khí và kiên cường như vậy.
“Này, làm gì thơm dữ vậy? Ở đầu ngõ đã nghe thấy mùi rồi nè!” – Mễ thị bước vào phòng, sững sờ vì mùi cá kho thơm lừng. Nhìn ba người đàn ông trong nhà, không nhịn được hỏi: “Các ngươi mời đầu bếp của Nhất Phẩm Trai tới nấu ăn hả?”