Một cái đệm bông lớn, còn mang theo cả nếp gấp rõ ràng, được Lư Ngư đưa đến trước mặt Bạch Thủy.
“Cái này cho ngươi, ngồi lót dưới mông đi, lát nữa xuống núi đường xóc nảy, ta sợ ngươi ngồi không quen.” Lư Ngư nói chuyện vẫn không dám nhìn thẳng vào Bạch Thủy, đôi mắt đen láy cứ loanh quanh đảo đi chỗ khác. Hắn lại như sực nhớ ra điều gì, vội vàng bổ sung: “Là Phúc thúc sáng nay dặn ta mang theo.”
“À, cảm ơn ngươi.” Bạch Thủy nhận lấy đệm, không khách khí mà đặt ngay xuống dưới người. Cái đệm mềm như bông, ngồi lên cảm giác chẳng khác gì ngồi trên ghế sa-lông đời trước, hắn vừa ngồi vừa liếc nhìn Lư Ngư đang có chút ngượng ngùng, bèn mở lời trò chuyện một hai câu, thỉnh thoảng còn bị Lưu đại bá chen ngang.
“Bạch Thủy à, giờ ở Kinh Xuyên thấy sống có thoải mái không?” Lưu đại bá vừa nói vừa giơ roi quất mạnh lên mông trâu, con trâu già “moo moo” kêu thảm một tiếng rồi lê bước nhanh hơn.
“Ừm, nơi này không tệ, núi có, nước có, cái gì cũng có.” Trong lòng hắn lại không khỏi nghĩ đến mấy người bên Lư gia, không biết sau này có đến tìm phiền phức không. Hắn vẫn nhớ như in cái bà ba hoa miệng mép kia, Vương Chiêu Đệ gì đó.
Lưu đại bá tháo bầu nước bên hông xuống, uống mấy ngụm, rồi cười nói tiếp: “Thế thì tốt, cứ sống cho yên ổn, hai đứa tụi bây phải ăn ở cho tử tế đấy. Thằng Lư Ngư nhà ta ấy à, là ta nhìn nó lớn lên từ bé, tính tình hiền lành, thành thật, so với đám thân thích kia của nhà nó thì hơn gấp mấy lần, ngươi ráng mà đối xử tử tế với nó.”
Bạch Thủy nghiêng đầu nhìn Lư Ngư, người kia vẫn như cũ không dám nhìn thẳng, chỉ có đôi tai trắng nõn là đỏ bừng lên. Có thể là do nóng? Nghĩ thế, hắn bèn thu hồi ánh mắt, không tiếp tục trêu ghẹo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play