Đối mặt với lời khen chê ẩn ý của Chúc Trầm Đàn, nàng vẫn giữ tính khí ôn hòa, nhẹ giọng đáp:

“Trưởng tỷ yên tâm, Ngâm Loan không bao giờ làm vậy.”

Nàng sẽ không có bất kỳ dính dáng gì với thế tử của Hầu phủ – người đứng đầu các danh môn thế gia ở kinh thành.

“Vậy thì tốt nhất là không nên.”

Chúc Trầm Đàn đánh giá nàng một lượt rồi lạnh lùng nói:

“Có thể nhờ hôn sự mà trèo lên Vệ gia đã là phúc phận của muội rồi. Nếu không biết giữ mình mà còn làm cao, nịnh nọt để người ngoài đàm tiếu làm mất mặt Chúc gia chúng ta, vậy thì muội tự lo cho mình đi.”

Dù muội muội này chỉ là thứ nữ, xuất thân thấp kém, nhưng dung mạo lại vô cùng xuất chúng. Ngày trước ở nhà, dù quanh năm chỉ mặc vài bộ y phục cũ, vẫn không thể che lấp được nhan sắc của nàng.

Nếu không nhờ mẫu thân lấy cớ dưỡng bệnh, để nàng sống kín đáo trong nội viện, ít lui đến chốn quyền quý, thì danh hiệu “mỹ nhân kinh thành” có khi đã bị nàng chiếm mất rồi.

Nhìn đã thấy không phải người an phận.

Dù bị dưỡng trong hậu trạch vài năm, sư phó dạy dỗ cũng chẳng phải xuất chúng gì, vậy mà nàng lại học được tài may vá khéo léo, đọc được không ít sách, nhận biết nhiều chữ, nét chữ thanh tú, bút lực vững vàng.— thật khiến người ta đố kỵ.

Không chỉ sinh đã tốt, mà mệnh cũng tốt.

Lúc trước, mối nhân duyên này vốn là nàng nhặt được món hời, hiện giờ theo chân Vệ Như Trác thăng quan tiến chức từng bước, mặt mũi rạng rỡ hẳn ra. Ra ngoài ngồi xe ngựa, phía sau có tiểu nha hoàn theo hầu, y phục trên người cũng toàn là vải vóc tốt, kiểu dáng tinh tế, đều đổi thành đồ tốt.

Nghĩ lại chỉ thấy hối hận.

Nếu lúc đó nàng không trèo cao vào Lạc gia, thì những ngày tháng tốt đẹp hiện tại của Chúc Ngâm Loan chẳng phải đều đã thuộc về nàng rồi sao?

Vệ Như Trác ở trong triều làm việc khéo léo, biết cách đi đường trên, nghe khẩu khí từ phụ thân và Lạc gia, dường như đang được coi trọng.

Lần này bị điều đi tạm thời, nếu làm tốt, rất có khả năng sẽ được đề bạt vào một trong hai bộ Lễ hoặc Hộ. Tuổi còn trẻ mà đã có thể vươn lên như vậy, tương lai sẽ ngồi vào vị trí nào, e là còn chưa thể nói trước được.

Trái lại, Lạc Huyên, mấy năm nay chẳng thấy có ý muốn thăng tiến, cả ngày chẳng tiến bộ gì, lại còn ra ngoài uống rượu, qua lại với hoa nương, như thể sợ người ta không có cớ để dâng tấu hạch tội hắn.

Chúc Trầm Đàn nhìn muội muội trước mặt — mỹ miều, trầm tĩnh — trong lòng lại càng thêm bực bội.

Nhưng nghĩ đến mấy lần trước Vệ Như Trác từng cùng nàng đến đây, về sau không đến nữa nhưng vẫn bảo nàng thay mặt gửi nhiều lụa là, trang sức cho nàng, đều là những món ngày trước nàng thích, nhưng Chúc Ngâm Loan không hề hay biết.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Chúc Trầm Đàn mới tạm dịu lại đôi chút.

Dù là muội muội thứ xuất nhặt được mối nhân duyên tốt của nàng thì sao chứ? Phu lang của nàng vốn dĩ không hề có nàng trong lòng.

Dù cho mọi phương diện của Chúc Ngâm Loan đều nổi bật, rốt cuộc vẫn chẳng thể lay động được lòng ai.

“Muội đến đây hôm nay chẳng mang theo thứ gì sao?” Chúc Trầm Đàn bất mãn hỏi.

“Hôm nay đi vội… muội quên mất rồi.” Chúc Ngâm Loan khẽ giọng đáp.

Thân thể của Bàng thị không được khỏe, nàng phải ở bên cạnh chăm sóc. Gặp dịp cuối tháng, còn phải phát bạc tiêu vặt cho các tiểu nha hoàn, giám sát sổ sách trong nhà, kiểm tra lại với quản sự, cửa tiệm cũng cần phải đích thân đến xem xét. Ngoài ra, Vệ gia đang dần dần thăng thế, các phu nhân nhà quyền quý thường xuyên gửi thiếp mời, những chuyện ấy đều phải ứng phó cho chỉnh chu, không để người khác bắt bẻ.

Bận rộn xong, nàng còn phải đến thưa chuyện với Bàng thị, từng câu từng chữ đều phải suy xét kỹ càng.

Nàng gả vào đã mấy năm, cơ thể vẫn chưa có động tĩnh gì, Bàng thị vô cùng bất mãn, quan hệ giữa bà tức ngày càng căng thẳng.

Hai năm trước, Chúc Ngâm Loan quả thực có hoảng, dù gì giữa nàng và Vệ Như Trác vẫn xem như hòa thuận, nhưng mãi không có thai, nàng đã âm thầm tìm lang trung đến xem, lang trung nói thân thể nàng yếu nhưng không có trở ngại lớn.

Thế nhưng hai năm nay, Bàng thị thúc giục ngày càng gắt gao, nàng lại càng không biết nên nói thế nào.

Phải nói sao với bà mẫu đây? Vệ Như Trác sáng đi tối về, gần như đã rất ít thân cận với nàng rồi.

Nếu thật sự mở miệng nói ra, Bàng thị nhất định sẽ giận dữ, mắng nàng là vô dụng.

Hơn nữa, nàng cũng từng lấy hết can đảm, trong đêm chủ động từ phía sau ôm lấy lưng của Vệ Như Trác, nhưng chỉ nhận được câu “Hôm nay ta mệt rồi, nghỉ sớm đi”, khiến toàn bộ dũng khí mời gọi của nàng vỡ tan như bọt nước.

“Sao thế? Ta mới hỏi vài câu mà muội đã xị mặt ra với ta rồi à? Nếu không muốn tặng thì khỏi cần tặng, dù sao cũng chẳng phải thứ quý giá gì cho lắm.”

Dù Chúc Ngâm Loan đã che giấu cảm xúc, nhưng Chúc Trầm Đàn vẫn nhìn ra được nỗi buồn bã từ sự im lặng của nàng.

“Không phải, chỉ là muội đang nghĩ, đang lo lắng cho chuyện của trưởng tỷ thôi.” Chúc Ngâm Loan kịp thời chuyển chủ đề.

“Chuyện của ta có gì đáng để muội lo lắng? Nếu Lạc Huyên còn dám đến hoa lâu ăn chơi với hoa nương nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”

“Lạc gia tuy môn đình cao, chẳng lẽ Chúc gia ta lại kém hơn sao?”

Chúc Ngâm Loan không lên tiếng, nàng chỉ biết bản thân rất đỗi ngưỡng mộ khí phách của trưởng tỷ.

Nhị ca trong nhà năm nay khoa khảo trúng bảng, hiện đã làm việc trong triều.

Tuy chưa giữ chức quan lớn, nhưng dựa vào thế lực của phụ thân, ngầm vận động sắp xếp, cuối cùng cũng vào làm việc dưới quyền Tam tỉnh, mà Tam tỉnh lại là nơi trên cả lục bộ.

Nhị ca và trưởng tỷ đồng mẫu sinh ra, nên tự nhiên cũng là chỗ dựa của trưởng tỷ.

Cho nên trưởng tỷ chỉ cần không vừa ý là dám làm ầm lên với Lạc Huyên, bởi nàng là đích trưởng nữ được sủng ái nhất của Chúc gia.

Cho dù có làm sai điều gì, phụ mẫu cũng sẽ đứng ra che chở cho nàng.

Chúc Ngâm Loan hiểu điều đó rất rõ, và cũng rất buồn tủi — cùng là nữ nhi của Chúc gia, nhưng nàng thì… cái gì cũng không có.

Từ nhỏ đã phải cung kính ngoan ngoãn, chuyện gì cũng phải nghe lời, mới có thể đứng vững trong nhà, rồi đứng vững trong Vệ gia.

Cũng chính vì vậy, nàng mới không sao hiểu được — Trưởng tỷ suốt một năm nay bỗng nhiên thân thiết với nàng như thế, rốt cuộc là vì dụng ý gì?

Thật sự là vì Vệ gia đang lên hay sao? Tuy Vệ gia có thăng thế, nhưng so với Chúc gia, Lạc gia, vẫn còn kém xa — chẳng lẽ là vì… Vệ Như Trác?

Nghĩ đến đây, lòng Chúc Ngâm Loan bỗng siết lại.

Nói cho cùng, trưởng tỷ hỏi nàng đưa đồ…

Vệ Như Trác đúng là có đưa nàng một ít đồ mấy ngày trước — là loại vải mới về của tiệm tơ lụa ở kinh thành.

Không… không thể nào.

Nàng nhạy cảm nhận ra điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng đè nén xuống.

Nàng không nên nghĩ như vậy, thật sự quá hoang đường và dơ bẩn. Trưởng tỷ đã là phụ nhân, Vệ Như Trác mấy năm nay tuy không còn nhiệt tình như trước, nhưng tất cả đều có lý do — là vì công việc triều chính quá bận rộn.

Hắn bị liên lụy bởi việc nhà bao năm, nay được thăng tiến, tất nhiên phải dốc toàn lực. Hơn nữa, hắn cũng rất tốt — dù nàng chưa mang thai, bà mẫu muốn hắn thu hoàn nạp thiếp, hắn đều không đồng ý.

Huống hồ, thỉnh thoảng hắn vẫn sai người mua không y phục, trang sức, trâm vòng cho nàng, những thứ ấy không phải chỉ một hai lần, mà được gửi đến rất nhiều lần.

Dù Vệ Như Trác từng dặn nàng khi đến Lạc gia thăm tỷ tỷ thì không nên đi tay không, nhưng suy cho cùng cũng là vì muốn giữ lễ giữa hai nhà, chứ không đơn thuần là vì tỷ tỷ.

Nàng nên tin người đầu gối tay ấp của mình. Hắn cùng nàng nhiều năm rồi kia mà.

Chuyện giữa Chúc Trầm Đàn và Lạc Huyên, nàng không tiện mở lời, bèn lảng sang chuyện khác:

“Muội thật có chuẩn bị quà, chỉ là gần đây bà mẫu thân thể không khỏe, muội phải ở nhà chăm sóc, nên mới quên mất. Để muội cho người mang đến sau vậy.” - Nàng giải thích với Chúc Trầm Đàn.

“Được rồi, vậy thì không chấp với muội nữa. Nhưng bà mẫu muội bị sao thế?”

“Bệnh cũ, gió thổi là nhức đầu.”

“Thì ra là vậy.” Chúc Trầm Đàn trầm ngâm một lúc, rồi đảo mắt hỏi: “Đã mời thái y xem qua chưa?”

“…Chưa.” Thái y là ngự y chuyên phục vụ hoàng gia, quan viên muốn được thái y xem bệnh thì ít nhất cũng phải là chức nhất phẩm hoặc nhị phẩm mới đủ tư cách. Vệ gia làm gì có được vinh hạnh như thế, nên chỉ mời được mấy lang trung trong thành.

“Mấy hôm trước mẫu thân ta cũng không khỏe, phụ thân bèn xin chỉ, được thánh thượng ban đặc ân cho thái y đến chẩn trị. Hay là ta viết thư về nhà, nhờ mẫu thân nói với thái y, để ngài ấy ghé qua phủ Vệ một chuyến xem bệnh cho bà mẫu muội?”

“Nếu thật sự được vậy thì muội xin đa tạ tỷ tỷ!” Chúc Ngâm Loan vội vàng cảm tạ.

Chúc Trầm Đàn phẩy tay, kéo nàng cười: “Tỷ muội với nhau, hà tất nói mấy lời khách khí làm gì.”

Thấy trưởng tỷ đã tâm tình khá hơn không ít, Chúc Ngâm Loan không ở lại lâu, nhanh chóng cáo từ rời đi.

Chúc Trầm Đàn còn sai người chuẩn bị không ít phẩm bổ, đưa sang cho Bàng thị dưỡng thân.

Thấy những thứ phẩm bổ ấy, Bàng thị mỉm cười gật đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt lại vô thức quét qua Chúc Ngâm Loan, hàm ý trong cái nhìn ấy rõ ràng là chán ghét, so đo.

Sau đó, khi Chúc Ngâm Loan nhắc đến chuyện thái y, gương mặt Bàng thị rạng rỡ hẳn lên, nếp cười nơi khóe mắt cũng sâu hơn:

“Tỷ tỷ ngươi có lòng như thế, thật là người tốt.”

“Đừng trách ta là bà mẫu mà ăn nói khó nghe, ta bệnh bao ngày nay, trong lòng bất an, cả ăn cũng chẳng ngon, ngủ cũng không yên. Nhà các ngươi có thái y túc trực coi chừng, vậy mà ngươi lại chẳng nghĩ đến chuyện nhờ đại mẫu ngươi hỏi giúp ta một tiếng?”

“Mẫu thân dạy phải, nhi tức suy nghĩ không chu toàn.”

Không phải nàng không muốn làm, mà là sự tình trong nhà nàng vốn chẳng được hay biết gì. Đại mẫu cố tình giấu nàng, nàng làm sao biết được?

Huống chi dù nàng có biết, đại mẫu liệu có sẵn lòng giúp không? Có thể vì nể mặt Vệ gia mà chịu giúp? Chuyện này thật khó nói.

Nói nhiều cũng vô ích, Chúc Ngâm Loan không giải thích gì thêm.

“Thôi được rồi, lui xuống đi, bữa tối cũng không cần hầu nữa.” Bàng thị nhìn bộ dạng cam chịu của nàng là lại bực: “Sau này có lòng thì để tâm đến Trác ca nhi nhiều một chút!”

“Dạ, nhi tức đã biết.”

Vệ Như Trác mấy hôm nay đều ngủ lại nha môn, không về nhà.

Chỉ có một mình, nàng ăn cơm tối không thấy ngon miệng, cố nuốt vài miếng cho xong, rồi tiếp tục làm việc trên tay. Lúc ấy nàng mới nhận ra ngoài trời đã đổ mưa, hạt mưa rơi trên nền đá xanh phát ra những tiếng tí tách giòn tan.

Khung cửa sổ chưa khép hẳn, gió lạnh lùa vào, nàng không kìm được mà rùng mình một cái.

Minh Nha thấy vậy, vội sai người mang áo choàng đến cho nàng khoác lên.

Dù đã khoác áo, Chúc Ngâm Loan vẫn cảm thấy lạnh, nhưng bạc tiêu vặt hàng tháng của các tiểu nha hoàn nhất định phải được phát sớm, nàng gắng gượng tinh thần đối chiếu sổ sách, cấp bạc cho quản sự. Vừa hay quản sự cũng mang đến khoản chi tiêu ở phòng sổ sách tháng này, nàng liền lật ra xem.

Không biết có phải hôm nay nghĩ ngợi quá nhiều không, nàng mệt mỏi rã rời, trước mắt mờ mịt, đầu óc trì trệ, Minh Nha nhìn ra được, liền khuyên nàng nên đi nghỉ.

Thật sự quá mệt, nàng gật đầu đứng dậy rời đi, dù sao ngày mai cũng phải cố gắng đánh thức tinh thần qua hầu hạ bên chỗ Bàng thị.

Chúc Ngâm Loan vừa nằm xuống đã thiếp đi ngay.

Lờ mờ trong giấc mộng, nàng mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mộng có một nam nhân không nhìn rõ mặt, dáng người cao lớn vạm vỡ, bao phủ lấy nàng, không để lọt một khe hở, như một ngọn núi nhỏ.

Hắn thân mật kề sát tai nàng nói chuyện, giọng trầm thấp, khàn khàn, đứt quãng, nàng nghe không rõ hắn nói gì, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần.

Hắn gần như đè hẳn lên người nàng, nàng vừa định đẩy ra một chút thì cổ tay lại bị một bàn tay lớn đột ngột nắm chặt kéo về phía hắn, khoảng cách lập tức càng thêm gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play