Sau khi vào thu, gió bắt đầu nổi lên, Bàng thị thường hay bị đau đầu. Giờ này vừa để lang trung châm cứu xong, bà đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh đốt một chậu than. Tiểu nha hoàn tiễn lang trung ra ngoài xong thì quay lại châm thêm than, lúc dùng kẹp gấp đảo than, không tránh được phát ra vài tiếng lách tách cùng tia lửa văng ra.

Chính trong khoảng thời gian đó, Bàng thị thỉnh thoảng hé mí mắt nhìn người đang cúi đầu bóp chân cho bà ở cuối giường.

Một thân váy gấm màu xanh thiên thanh pha lam thủy nhẹ nhàng nhã nhặn, chỉ dùng hai ba chiếc trâm đơn giản để búi tóc, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc thuỷ, theo động tác của nàng mà nhẹ nhàng lắc lư. Vòng trong suốt, nhưng cổ tay của chủ nhân nó còn mảnh khảnh, trắng nõn hơn cả ngọc.

Nàng quỳ nửa người trước giường, eo thon nhỏ nhắn, dáng người dịu dàng yểu điệu không thể bị che lấp bởi y phục đơn sắc, gương mặt nghiêng xinh đẹp điềm tĩnh…

Ánh mắt Bàng thị quan sát quá rõ ràng, nữ tử đang bóp chân cho bà ngẩng đầu lên nhìn, khẽ hỏi một câu:

“Có phải nhi tức bóp hơi mạnh quá không?”

Lo ngại Bàng thị đang ngủ, nàng vẫn luôn giữ lực tay nhẹ nhàng, càng lúc càng mềm mại.

Thường ngày, sau khi Bàng thị ngủ thiếp đi, Chúc Ngâm Loan cũng sẽ thu tay lại. Nhưng hôm nay đã qua nửa canh giờ, bà vẫn chưa ngủ, thậm chí còn mở mắt ra, tự nhiên không rõ nguyên do.

Thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ nghi hoặc xen lẫn sợ hãi bất an, Bàng thị thu chân về. Chúc Ngâm Loan cũng đành rút tay lại, cổ tay đã tê dại từ sáng sớm. “….”

Bà tử bên cạnh tiến lên, dùng chăn mềm phủ kín chân Bàng thị.

Chúc Ngâm Loan đứng dậy lui sang bên cạnh. Bà mẫu chưa lên tiếng, dù nàng chưa ăn trưa cũng không thể rời khỏi.

Mấy năm nay gả vào Vệ gia, nàng đã hiểu khá rõ tính khí Bàng thị, không còn như trước hay phạm lỗi mà bị trách mắng nữa.

Qua nửa chén trà, Bàng thị cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng vẫn nhắm mắt, giọng nói chậm rãi:

“Chuyện mượn điều động của Trác ca nhi nhà ta, đã xử lý xong chưa?”

Nhắc đến chuyện này, Chúc Ngâm Loan im lặng.

Lúc nàng mới gả vào, Vệ gia suy sụp, Vệ Như Trác vì chuyện của phụ thân mà bị liên lụy, nhờ vào thế lực nhà mẫu thân nàng mới chen chân được vào quan trường làm một chức điển sử vô danh.

Nói đến mối hôn sự này, vốn là dành cho tỷ tỷ nàng, nhưng vì Vệ gia đại nhân gặp khó khăn khi nhận vụ án, lại đắc tội với quan trên bị giáng chức đi nơi khác, một hai năm khó mà về, hậu duệ Vệ gia cũng bị liên đới, tạm thời không thể dự thi khoa cử.

Trong nhà thương tỷ tỷ, sợ nàng phải chịu khổ, liền đẩy Chúc Ngâm Loan – không được sủng ái ra thay gả.

Do mối quan hệ thông gia, Chúc - Vệ hai nhà vẫn qua lại, nhưng Chúc Ngâm Loan ít nói an tĩnh, tuy đã từng gặp Vệ Như Trác nhưng chưa từng trò chuyện.

Lúc hai người mới thành thân, đối diện nhau lúng túng, dè chừng giữ khoảng cách. Nhưng vì tình nghĩa phu thê, hắn thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với nàng.

Nửa năm sau khi thành thân, hai người dần thân thiết hơn. Vệ Như Trác có chuyện gì cũng sẽ nói với nàng, nàng cũng bắt đầu góp ý, mà hắn cũng có lúc nghe theo.

Thế nhưng đến năm thứ hai, hắn dần đứng vững trong quan trường, thừa cơ thăng chức từ điển sử lên biên tu Hàn Lâm Viện, giờ đã như diều gặp gió. Không biết từ khi nào, giữa hai người ngày càng ít lời.

Có khi dù sống dưới cùng một mái nhà, nhưng mười ngày nửa tháng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.

Đặc biệt là năm nay, Vệ Như Trác rất ít nhắc đến công sự. Nếu nàng hỏi nhiều, hắn sẽ nhíu mày lộ vẻ không vui, ánh mắt nhìn nàng đầy lạnh nhạt. Chúc Ngâm Loan nghẹn lời, hiểu ra liền không dám vượt giới nữa, hai người cũng dần xa cách.

Dạo trước, Hộ Bộ muốn chỉnh lý lại hộ tịch, biên soạn danh sách nhân khẩu, vì thiếu người nên Vệ Như Trác vốn đang làm biên tu ở Hàn Lâm Viện cũng bị điều sang hỗ trợ.

Ban đầu nàng không hề biết chuyện này. Đợi mãi không thấy hắn về ăn cơm, lại thấy hắn sáng đi tối về, nàng mới nghe từ người bên cạnh hắn rằng hắn đã được mượn điều sang Hộ Bộ.

Nghe giọng điệu của Bàng thị không tốt, Chúc Ngâm Loan khẽ mím môi, thành thật lắc đầu đáp là không biết.

Quả nhiên Bàng thị nổi giận, không hài lòng nói:

“Không biết ngươi cả ngày bận bịu cái gì? Phu quân nhà mình bận rộn đến mức nào rồi mà ngay cả tin tức của hắn cũng không rõ, thật đúng là kẻ rỗi việc chỉ biết ăn không ngồi rồi!”

Trong lúc răn dạy, ánh mắt mang vài phần khinh thường của bà lướt từ đầu xuống chân nàng, đặc biệt dừng lại nơi bụng dưới.

Rõ ràng là cố tình làm khó, Chúc Ngâm Loan không đáp lại một lời: “……”

Thấy nàng mãi mà không thốt ra nổi một câu, Bàng thị bực dọc hừ lạnh một tiếng, bà tử bên cạnh vội vàng bước lên khuyên nhủ:

“Lão lang trung vừa dặn phải chú ý dưỡng thân, không thể động giận, nếu không thì dù có châm cứu cũng vô ích.”

Nghe khuyên nhủ xong, Bàng thị mới dịu đi đôi chút, rốt cuộc không nói thêm gì, chỉ phất tay tỏ ý cho nàng lui xuống.

Rời khỏi đình Vũ Các, bà tử họ Vân vốn theo hầu bên Bàng thị tiễn nàng ra ngoài, khẽ nói:

“Gần đây thân thể phu nhân không được khoẻ, có nói gì cũng mong thiếu phu nhân đừng để trong lòng.”

Chúc Ngâm Loan vốn luôn hiền lành đối đãi với hạ nhân, những ai biết nhìn người đều kính trọng yêu quý nàng, ngoài mặt thì giúp đỡ, sau lưng cũng thường khuyên nhủ vài câu.

Nàng mỉm cười đáp:

“Thân thể của bà mẫu còn nhờ người chăm lo nhiều hơn.”

“Thiếu phu nhân nói vậy là khách khí rồi, đó đều là bổn phận của bọn nô tỳ.”

Trò chuyện dăm câu rồi Vân ma ma quay về, Chúc Ngâm Loan cũng trở lại viện dùng bữa trưa. Mâm cơm đã được bày ra từ sớm, nhưng lúc nãy chưa kịp động đũa thì đã bị Bàng thị gọi đi. Giờ vừa bảo nha hoàn hâm nóng rồi bưng lên, chưa kịp ăn được hai khẩu thì bên ngoài lại vang lên tiếng động.

Nàng nghiêng đầu nhìn qua khung cửa sổ đang mở, thấy một bà tử bước nhanh vào, chính là người mẫu thân mang theo làm của hồi môn cho tỷ tỷ.

Bà tử này vốn ỷ vào thế lực Chúc gia và tính tình ôn hòa của Chúc Ngâm Loan, nên không đợi ai truyền tin, cứ thế xông vào, không hành lễ chào hỏi gì, nói luôn:

“Tam tiểu thư, bên đại tiểu thư xảy ra chuyện, gọi người sang đó một chuyến!”

Tiểu nha hoàn Minh Nha – người theo hầu Chúc Ngâm Loan từ nhỏ – muốn lên tiếng tranh luận vài câu, nói rằng chủ tử còn chưa ăn xong.

Nhưng Chúc Ngâm Loan đã giơ tay ngăn nàng lại, ánh mắt ra hiệu không cần mở miệng.

Bà tử thấy được động tác giữa chủ tớ hai người, nhưng cũng giả vờ như không thấy, vẫn tiếp tục giục:

“Người mau đi đi, nếu không đi thì đại tiểu thư uỷ khuất mất!”

Chúc Ngâm Loan đành khẽ gật đầu, đáp “Được.”

Trên đường đi, nàng đã đoán được đại khái nguyên nhân, cũng vẫn là chuyện cũ: tỷ phu Lạc Huyên lại đi uống rượu, trêu ghẹo hoa nương ở ngoài, khiến tỷ tỷ nàng không vui, liền ầm ĩ khóc lóc kể lể không ngớt.

Thật ra đến Lạc phủ, nàng còn có thể nói được gì?

Lạc Huyên là Truân Điền Tư lang của Công Bộ, chức vị còn cao hơn Vệ Như Trác. Dù nàng có đứng ra chống lưng cho tỷ tỷ thì cũng chẳng ích gì. Thế nhưng suốt một năm qua, tỷ tỷ cứ hay gọi nàng đến, tần suất ngày một nhiều hơn, khác hẳn với quan hệ giữa hai người ngày trước—vốn không thân thiết như vậy.

Nếu không đi, bà tử theo hồi môn của tỷ tỷ thể nào cũng sẽ về báo lại với mẫu thân nàng, nàng lại sẽ bị mắng cho mà nghe, rằng nàng không thương tỷ tỷ, chẳng thèm quan tâm đến tỷ muội trong nhà.

Thế nhưng nghĩ lại, năm đó tỷ tỷ gả vào nhà quyền quý  Lạc gia, nàng đã thay tỷ tỷ chu toàn, kết thân cùng Vệ gia đang lúc sa sút, khốn cùng. Kết quả, tỷ tỷ vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, đã bao giờ vì nàng mà chìa tay giúp đỡ lấy một lần?”

“Tiểu thư ăn chút điểm tâm lót bụng đi. Đường xá xa xôi, đến nơi e rằng cũng còn lâu. Mấy hôm nay người chẳng thiết ăn uống gì cả, gầy đi trông thấy.” - Minh Nha lấy bánh ra.

“Ra khỏi nhà vội quá, may mà Giảo Huệ đã chuẩn bị sẵn. Tâm tư nàng đúng là chu đáo.”

Giảo Huệ mệnh khổ, vốn không phải nha hoàn của Vệ gia, là nha đầu được Chúc Ngâm Loan mua về ở kinh thành. Mười một mười hai tuổi đã phải bán thân táng phụ, trên mặt lại có một vết bớt, bị người ta cho là điềm xui xẻo nên chẳng ai thèm nhận.

Chúc Ngâm Loan thấy tội, bèn bỏ tiền ra giúp nàng ấy mai táng phụ thân, lại cho ít bạc để có chốn nương thân. Nào ngờ Giảo Huệ âm thầm đi theo nàng, bị phát hiện thì quỳ xuống dập đầu xin ở lại hầu hạ. Nói sao cũng không chịu đi, vậy là gắn bó đến giờ đã mấy năm.

Số bạc mua Giảo Huệ là từ tiền riêng của Chúc Ngâm Loan, lúc mang người về, bà mẫu nàng – Bàng thị – mắng nàng tiêu bạc không biết tiết chế, trong nhà đã đầy người hầu còn chưa đủ nàng sai sử.

Nhớ đến đây, lòng bỗng thấy mệt mỏi rã rời.

Mở ra thì là bánh long nhãn, nhưng Chúc Ngâm Loan cũng chỉ ăn vài miếng. Lúc bắt mạch, lang trung đã dặn nếu muốn có hài tử thì phải chú ý chuyện ăn uống. Điểm tâm linh tinh ngọt ngấy như thế này không nên ăn nhiều.

“Muội ăn đi.” Nàng đẩy cho Minh Nha.

Thấy chủ nhân sắc mặt không tốt, Minh Nha cũng lo lắng nên không buồn ăn, chỉ cất bánh lại.

Bà tử mắt tinh nhìn thấy qua khe rèm xe, không nhịn được nói:

“Đại tiểu thư khóc đến không thở nổi, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi, thế mà Tam tiểu thư vẫn còn tâm trạng ăn bánh trong xe đấy.”

Minh Nha nghe xong nổi giận, định mở miệng biện bạch thì bị Chúc Ngâm Loan giơ tay ngăn lại. Bà tử kia chỉ hừ khẽ một tiếng.

“…Đây là nhà mang theo, không biết ma ma có muốn dùng thử không, nếu không chê thì nếm thử một miếng.” - Ngâm Loan vén rèm xe, bảo Minh Nha đưa bánh ra.

Bà tử kia rõ khinh thường ra mặt, nhưng tay thì đón lấy rất nhanh.

Minh Nha giận đến nghiến răng, muốn thay Ngâm Loan xả giận nhưng cũng hiểu tính tình cùng cố kỵ của nàng, cuối cùng không nói gì, chỉ thầm nghĩ trong bụng: Cho cẩu ăn.

Lạc phủ nằm ở đoạn đường tốt trong kinh thành, cách phủ Vệ có chút xa. Giờ đã quá trưa, đúng lúc kinh thành tấp nập, xe ngựa đi được một quãng lâu vẫn chưa đến nơi.

Chúc Ngâm Loan có chut khó chịu, vừa định bảo Minh Nha đưa khăn thì xe ngựa đột ngột chao đảo khiến nàng suýt ngã.

Minh Nha vén rèm nhìn ra ngoài, còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì đã nghe phu xe nói:

“Đụng… đụng vào quý nhân rồi!”

Quý nhân?

Kinh thành đầy rẫy quý nhân, nghe thế Chúc Ngâm Loan ban đầu cũng chưa thấy gì nghiêm trọng.

Nhưng Minh Nha thì hoảng hốt thì thào:

“Tiểu thư… là xe ngựa của phủ Hầu gia Chiêu Bình, Thẩm gia đó!”

Thẩm gia?!

Đó quả thực là tầng lớp quyền quý bậc nhất kinh thành, tuyệt đối không thể đắc tội, chỉ là không rõ trong xe ngựa đó rốt cuộc là ai của Thẩm gia?

Nhăn mày ổn định tâm thần xong, Chúc Ngâm Loan định tự mình xuống xe nhận lỗi và nhường đường.

Nhưng vừa vén rèm xe lên, đối diện đã có người ăn mặc như tuỳ tùng tiến đến, trong tay còn xách một hộp đồ ăn bằng gỗ hoàng lê sơn mài tinh xảo, khảm hình thú.

“Thế tử gia hôm nay xuất môn vội vàng, không ngờ lại va phải nương tử. Giờ trục xe bị hỏng đang được tu chỉnh, e là sẽ tốn chút thời gian. Đây là ít đồ ăn điểm tâm được ban thưởng từ trong cung, coi như thế tử gia tạ lỗi, mong nương tử nhất định nhận lấy, xin đừng trách.”

Thế tử gia?

Người ngồi trong xe Thẩm gia hóa ra lại là thế tử Thẩm Cảnh Trạm – người đang được bàn tán nhiều nhất trong giới quyền quý kinh thành hiện nay?!

“Tiểu thư…” Minh Nha bên cạnh thấy Chúc Ngâm Loan nhíu mày nhìn qua, người trước mắt vẫn còn đang đợi, liền khẽ nhắc nhở nàng.

Quả là có chút khó giải quyết, thể diện Thẩm gia, ai dám khinh suất làm trái? Nàng chỉ có thể thi lễ, bảo Minh Nha nhận lấy.

“Không có gì đáng ngại, thế tử gia thật là… khách khí quá rồi.” - Ngâm Loan liếc nhìn chiếc xe ngựa sang trọng phía đối diện.

Người tùy tùng sau khi trao đồ liền cúi người hành lễ, rồi quay trở lại.

Chúc Ngâm Loan lại nhìn cảnh người ngựa ùn tắc phía trước, thấy đúng là đang tu chỉnh thật, xe ngựa Thẩm gia kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, nàng mới buông rèm xuống.

“Tiểu thư! Những món điểm tâm trong cung này tinh xảo thật đấy!”

Minh Nha vừa mở ra đã kinh ngạc cảm thán không ngớt, vui vẻ nói:

“Hương vị chắc chắn là ngon lắm! Hơn nữa cũng đúng lúc, nhân lúc bên kia còn đang tu xe, người ăn chút đi.”

Trong tay bị nhét vào đôi đũa bạc, Chúc Ngâm Loan vẫn còn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

Vì sao lại trùng hợp như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play