Kiều Nam vác chiếc ba lô nặng trịch, anh không còn nhớ nổi đã bao nhiêu năm rồi mình mới phải vác một thứ nặng đến mức sức cùng lực kiệt như vậy. Trong lúc bực bội lên kế hoạch rèn luyện thể lực tiếp theo, anh đã tiến gần đến mục tiêu của mình. Chẳng bao lâu sau, anh dừng bước, lặng lẽ quan sát người đàn ông đang ngồi trước cửa nhà, tận dụng ánh hoàng hôn để bó những cành tre lại thành một bó.
Trước khi tới, Kiều Nam đã xem qua ảnh của đối phương từ chiếc thẻ nhớ chưa bị ngâm hỏng của Mộc Tưởng Tưởng. Đây là ba của Mộc Tưởng Tưởng, một người đàn ông trung niên trông cũng vô hại như cô.
Kiều Nam không nhịn được mà so sánh ba của mình với đối phương, càng so sánh càng cau mày. Anh nhớ lại lần gặp mặt gần đây nhất với ba của mình, ông ấy vẫn tràn đầy năng lượng và tinh thần phấn chấn như mọi khi. Ông ấy là người cuồng công việc, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đạt được thành công lớn. Thế nhưng, cũng ở độ tuổi ngoài bốn mươi, ba của Mộc Tưởng Tưởng lại giống như một gốc cây cổ thụ đang chờ ngày héo tàn, tóc mai của ông ấy đã điểm bạc, lưng còng lại, tuy gương mặt vẫn còn phảng phất nét thanh tú nhưng đã in hằn dấu hiệu mệt mỏi.
Dưới chân ông ấy chất đầy các sản phẩm làm từ tre, hình như thứ ông ấy đang buộc trên tay là đầu của một chiếc chổi? À đúng rồi, Mộc Tưởng Tưởng cũng từng nói qua, nhiều năm trước ba của cô đã bị tàn tật do một tai nạn, đi đứng bất tiện, chỉ có thể làm một số đồ thủ công để phụ giúp gia đình.
Một người phụ nữ mặc một bộ đồ ngủ dày cộp đang đứng trước mặt ông ấy để chọn đồ: “Lão Mộc à, nhà tôi vừa hay thiếu một cái cọ nồi, dù sao cũng là một món đồ nhỏ không mấy giá trị, tôi lấy một cái nhé.”
Kiều Nam cau mày. Đầu óc anh xoay chuyển rất nhanh, lập tức nhận ra đây hẳn là bà chủ nhà mà Mộc Tưởng Tưởng đã đặc biệt nhắc nhở anh cần phải để ý.
Nhiều năm trước, lúc ba của Mộc Tưởng Tưởng gặp tai nạn, gia đình không thể xoay xở được tiền viện phí nên đành phải cầu cứu họ hàng thân thích và bạn bè gần xa. Ông bác trước giờ vốn có quan hệ khá tốt với nhà Mộc Tưởng Tưởng lập tức nhảy ra đề nghị mua lại căn nhà của gia đình họ. Ông ta nói có thể thanh toán tiền nhà ngay tại chỗ, nhưng với điều kiện là giá nhà phải thấp hơn một phần ba so với giá thị trường.
Lúc đó mẹ Mộc khóc một trận rồi đồng ý. Nhờ vào quyết định dứt khoát này của vợ mình, ba Mộc đã thành công giữ lại được mạng sống, nhưng cũng chính vì vậy mà từ đó trở đi, cả gia đình họ không có nhà để về nữa. Ở thời điểm đó, thành phố A có rất ít nhà cho thuê nên họ phải sống cảnh nay đây mai đó trong suốt một thời gian dài.
Sau này, trước sự chỉ trích của bạn bè và người thân, ông bác của Mộc Tưởng Tưởng đã đồng ý cho gia đình họ thuê dài hạn tầng một của căn nhà. Nhờ vậy, Mộc Tưởng Tưởng và em trai mới kết thúc chuỗi ngày tháng sống trong cảnh bôn ba đây đó, có thể đi học và sinh hoạt như những đứa trẻ bình thường.
Gia đình ông bác tự cho rằng họ đã giúp người trong lúc khó khăn, từ đó luôn tỏ ra thái độ rất thượng đẳng, thường xuyên làm những việc kỳ quặc trước mặt gia đình Mộc Tưởng Tưởng.
Mà Mộc Tưởng Tưởng lại là người rất thẳng thắn. Cô không cảm thấy việc ba mẹ tàn tật hay gia cảnh nghèo khó của mình là một điều đáng xấu hổ, vì vậy cô đã giải thích rất kỹ càng, cũng là để tránh việc sau này Kiều Nam sẽ có phản ứng thái quá vì những hành động kỳ quặc của gia đình ông bác. Chẳng hạn như trực tiếp ra tay đánh người, nhà họ Mộc không có khả năng để đối phó với những chuyện rắc rối như vậy.
Sau khi nghe xong câu chuyện, quả nhiên Kiều Nam tức đến mức đập vỡ một chiếc đèn bàn. Ngược lại, Mộc Tưởng Tưởng là người trong cuộc mà lại rất bình tĩnh trấn an anh. Dù sao đi nữa, cả gia đình vẫn cảm thấy rất xứng đáng khi một căn nhà có thể đổi lại được mạng sống của ba cô. Còn những mâu thuẫn nhỏ nhặt thường ngày, thật ra cũng giống như sự tồn tại của Phương Linh Lợi và đám bạn hay bắt nạt cô ở trường vậy, trước khi chưa đủ khả năng để đánh trả lại thì nhẫn nhịn là lựa chọn duy nhất.
Nhưng ngay từ khi còn nhỏ, Kiều Nam đã muốn gì được nấy, ngoài sự thiếu thốn tình cảm gia đình ra thì chưa từng phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào, bởi vậy làm sao anh có thể hiểu được sự yếu thế của những người bình thường chứ? Vì vậy, dù đã được khuyên nhủ nhiều lần nhưng khi nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện kia, anh vẫn cảm thấy bực bội không thôi.
Nhưng chưa kịp đợi anh kiềm chế cảm xúc thì hai người bên kia đã phát hiện ra anh.
Ba Mộc nhìn thấy con gái về nhà, trên gương mặt mệt mỏi lập tức xuất hiện nụ cười hiền hòa. Ông ấy phủi sạch bụi trên người rồi đứng dậy hỏi han Kiều Nam: “Con về rồi đấy à?”
Ngọn lửa giận trong lòng Kiều Nam vừa bùng lên được một nửa, bỗng chốc bị câu hỏi đầy yêu thương này dập tắt. Anh vốn không có kinh nghiệm gì trong việc sống cùng người nhà nên cảm thấy lúng túng: “Vâng.”
Có lẽ vì ngày thường Mộc Tưởng Tưởng cũng rất ít nói nên khi ba Mộc nhận được câu trả lời từ anh thì cũng không thấy có điều gì khác lạ. Ông ấy vỗ nhẹ vào chiếc tạp dề, đi khập khiễng về phía Kiều Nam rồi vươn tay ra cầm lấy chiếc cặp trên vai anh: “Ôi chao, kỳ này còn nhiều sách vở hơn kỳ trước ấy nhỉ.”
Bao năm qua Kiều Nam chưa từng được đối xử như vậy nên hoàn toàn không lường được ý định của ông ấy. Ngay sau đó, anh nhớ lại trọng lượng của chiếc cặp kia, lập tức vươn tay ra định lấy lại: “Để con tự...”
Sau gáy bỗng bị bàn tay gầy guộc của đối phương vỗ nhẹ một cái: “Chỉ với đôi vai nhỏ bé này của con thì đừng cố làm gì. Cũng có mấy bước thôi mà, để ba xách về giúp con. Hôm qua con đi chơi với bạn có vui không?”
Lý do Mộc Tưởng Tưởng qua đêm không về nhà là vì muốn tụ tập chơi thâu đêm với bạn bè.
Kiều Nam có chút hoảng hốt. Rất nhiều năm trước, khi mẹ anh còn sống, anh và người ba hiện giờ đã như người dưng cũng từng có những khoảnh khắc như thế này.
Không nói rõ ra được đó là hoài niệm hay là cảm xúc gì khác, nhưng sự bài xích do phải sống chung với những người xa lạ bỗng nhiên tan biến đi phần nào. Kiều Nam bước nhanh vài bước đuổi theo đối phương, do đã quen với sự cáu kỉnh nên lúc này anh lại không biết nên nói gì mới được, chỉ có thể vụng về trả lời câu hỏi ban nãy: “Cũng khá vui ạ...”
“Ha ha!” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, cắt ngang câu trả lời còn chưa kịp nói hết câu của Kiều Nam. Bà bác cả cầm chiếc cọ nồi mà không định trả tiền trên tay, vừa tiến tới vừa cười ngặt nghẽo: “Không ngờ đấy, lão Mộc ạ. Đã què quặt đến mức đi lại còn khó khăn mà còn đòi giúp con gái đeo cặp sách cơ đấy. Tôi nói này, Tưởng Tưởng nhà chú đúng là được cưng chiều thái quá rồi đấy!”
Người phụ nữ lập dị này vừa mở miệng ra, quả nhiên là có mùi vị rất đặc sắc. Ba Mộc nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi, ông ấy chỉ cảm thấy càng ngày càng không dám ngẩng đầu lên trước mặt con gái. Nhưng nghĩ đến những lời độc miệng như muốn đánh gục người khác của bà ta thì ông ấy lại thật sự không biết phải đối đáp thế nào, đành miễn cưỡng nở một nụ cười khổ. Ba Mộc định làm giống như trước đây, tự giễu vài câu để đối phương thỏa mãn rồi tự động rời đi.
Nhưng bất ngờ là, ông ấy còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nhiên có một cánh tay duỗi ra từ bên cạnh, kéo ông ấy lại.
Bà bác cả hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô gái đang bước lên chắn giữa bà ta và ba Mộc. Hơn mười năm qua, bà ta châm chọc nhà họ Mộc nhưng chưa bao giờ thấy Mộc Tưởng Tưởng có bất kỳ phản ứng gì. Thật lòng mà nói, bởi vậy mà bà ta luôn nghĩ rằng Mộc Tưởng Tưởng không thân thiết gì với ba mẹ của mình.
Nhưng vào lúc này, gương mặt vẫn luôn rất điềm tĩnh khi đối diện với bà ta lại bất ngờ xuất hiện một sự sắc bén khiến người khác khó mà chống đỡ được.
Kiều Nam đã kiềm chế cơn bực bội suốt mấy ngày nay, cuối cùng cũng tìm được nơi để trút giận, anh lập tức phát tiết không chút kiêng dè. Theo phong cách thường ngày của anh, nếu người đứng trước mặt là một gã đàn ông thì anh đã tung một cú đá thẳng vào mặt của gã từ lâu rồi. Tuy lần này không thể động tay động chân, nhưng ánh mắt của anh vẫn đầy sát khí, chẳng nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương, từng bước ép sát.
Với khí chất kiêu ngạo ngông cuồng của một cậu thiếu gia đã quen sống trong sung sướng suốt nhiều năm, đâu phải ai cũng có thể đối phó được chứ? Bác cả bị ánh mắt như ác quỷ của Kiều Nam dọa sợ đến mức lùi lại hai bước, hai chân loạng choạng, ngã ngồi vào trong chậu hoa.
Kiều Nam cúi người, duỗi tay ra, trông như là muốn đấm bà ta một cái. Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ túm lấy cổ áo của bà ta rồi kéo mạnh bà ta dậy.
“Cẩn thận đấy.” Kiều Nam bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của bà ta, một lúc sau anh mới buông tay ra, khóe miệng từ từ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy ác ý: “Biết chưa?”
Nói xong, anh lấy lại vẻ bình tĩnh, sau đó xoay người bước tới bên cạnh ba Mộc: “Đi thôi ạ.”
Ba Mộc quay đầu nhìn người chị dâu vẫn đang ngây người đứng bất động tại chỗ, sau đó chậm rãi dời mắt nhìn về phía con gái. Ông ấy mở miệng định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ có thể nhân lúc mở cửa, nhanh chóng nâng tay lau vội khóe mắt.
Kiều Nam rất tinh mắt nên đã nhìn thấy cảnh này, do vậy anh càng cảm thấy mất tự nhiên hơn, thậm chí còn không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho đúng.
Anh gửi tin nhắn WeChat cho Mộc Tưởng Tưởng kể lại chuyện vừa rồi, vốn chỉ muốn báo cáo một chút mà thôi. Thanh thông báo phía trên hiển thị dòng chữ “Đối phương đang nhập” suốt một lúc lâu, dường như đối phương cứ gõ rồi lại xóa rất nhiều lần. Cuối cùng, chỉ gửi đến mấy chữ...
“Cảm ơn cậu, Kiều Nam.”
A a a a!!!
Cả người Kiều Nam run lên, suýt nữa thì muốn ném luôn cái điện thoại ra khỏi cửa sổ!
Sao hai ba con nhà này lại sến súa như vậy chứ! Động một tí là thổ lộ tình cảm, động một tí là rơi nước mắt!