Vào ngày khai giảng của học kỳ mới, Mộc Tưởng Tưởng lại bị bạn học cùng lớp tên là Phương Linh Lợi kéo người tới nhốt vào trong nhà vệ sinh.

Vì những trò hề ngớ ngẩn tương tự đã diễn ra suốt cả học kỳ trước, lần này Mộc Tưởng Tưởng phát hiện mình không đẩy cửa ra được thì lập tức từ bỏ việc giằng co một cách đầy khôn ngoan.

Cũng may trường ngoại ngữ Anh Thành là một ngôi trường trung học tư thục có cơ sở vật chất tốt nhất toàn thành phố A, ngay cả nhà vệ sinh cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ và ngăn nắp.

Do đó, Mộc Tưởng Tưởng không hề có cảm xúc gì đối với tình huống hiện tại của mình. Cũng giống như những lần trước, cô bình tĩnh mở cặp sách ra, tận dụng chỗ có ánh sáng tốt để học thuộc từ vựng.

Khi học đến đoạn cuối của phần thứ ba, cô nghe thấy tiếng xe dọn dẹp di chuyển ở bên ngoài hành lang thì lập tức gõ cửa, ra hiệu cho nhân viên vệ sinh thả mình ra ngoài.

Có lẽ bởi vì tình trạng này xảy ra quá thường xuyên vào nửa đầu năm lớp mười một nên các nhân viên vệ sinh dường như đã nhận ra cô. Sau khi cảm ơn xong, Mộc Tưởng Tưởng đi về phía lớp học, sau lưng còn có ánh mắt đầy thương cảm nhìn theo. Đúng như dự đoán, cô nhìn thấy đống sách vở của mình bị vứt tán loạn khắp sàn nhà.

Việc liên tục cúi xuống nhặt đồ là một công việc mệt mỏi, đối với người gần như không bao giờ tập thể dục như Mộc Tưởng Tưởng thì cảm giác ấy càng rõ rệt hơn. Sau khi nhặt hết và dọn dẹp xong, cô lại phát hiện có hai cuốn sách bị trầy xước bìa. Dù cô vẫn luôn rất điềm tĩnh và biết kiềm chế cảm xúc nhưng lúc này cũng không tránh khỏi thở dài tiếc nuối.

Từ nhỏ đến lớn, Mộc Tưởng Tưởng đều không mấy để tâm với mọi thứ xung quanh, duy chỉ có sách vở là cô rất trân quý.

Xem ra cô không thể tùy tiện để mấy quyển sách giáo khoa này ở trong lớp học như các bạn khác được rồi. Mộc Tưởng Tưởng lau sạch bụi trên sách đi rồi khó nhọc đeo chiếc cặp sách to, trông không hề cân xứng với dáng người nhỏ nhắn của cô một chút nào. Cô loạng choạng rời đi, lúc rời khỏi lớp còn gặp phải hai bạn cùng lớp đúng lúc bước vào.

Sau khi một trong hai người nhìn rõ tình hình thì có chút không đành lòng, định nói gì đó nhưng lại bị người kia kéo lại.

Mộc Tưởng Tưởng mỉm cười với họ, lúc rời đi còn nghe thấy tiếng bàn tán sau lưng:

“Rốt cuộc cậu ấy đã đắc tội gì với hội Phương Linh Lợi kia vậy?”

“Cậu nói thử xem, ngoài Khương Hải ra thì còn có thể là vì cái gì nữa chứ?”

Tháng Giêng, không khí Tết trên khắp phố phường vẫn chưa tan hẳn, sau khi rời khỏi nơi có máy sưởi, gió lạnh đã tranh thủ ập đến. Mộc Tưởng Tưởng vừa đi men theo chân tường vừa kéo chặt áo khoác, thở dài.

Cô thực sự không hiểu tại sao Phương Linh Lợi lại nghĩ cô có mối quan hệ mờ ám với hotboy trường là Khương Hải. Rõ ràng năm ngoái, ngoài vài lần tình cờ gặp nhau trong các cuộc thi ra thì thậm chí cô còn chưa từng nói chuyện riêng với Khương Hải.

Thế nhưng, những lời đồn đại trong trường cứ thế lan truyền như thể đó là sự thật vậy, mọi người cũng hoàn toàn tin tưởng chuyện này. Cho đến một lần, Khương Hải nhận ra cô ở trường và chủ động chào hỏi, kể từ đó Phương Linh Lợi mới hoàn toàn phát điên.

Lúc đầu, Mộc Tưởng Tưởng còn cảm thấy oan ức. Thứ nhất, vào hồi cấp hai, đúng là cô từng thích một cậu bạn, nhưng người đó đã chuyển trường ngay từ năm học đầu tiên của cấp ba nên chắc chắn đó không phải là Khương Hải. Thứ hai, mặc dù khi ấy cô có rung động thoáng qua, nhưng bộ não lý trí của cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại, kiểm soát giai đoạn “thích” này ở mức “thầm mến” và không bao giờ có ý định tiến xa hơn.

Dù sao đi nữa, trước khi cô có thể tự nuôi sống bản thân thì mọi thứ có khả năng ảnh hưởng đến thành tích học tập đều là không cần thiết.

Chỉ tiếc là, cho dù Mộc Tưởng Tưởng có giải thích thế nào thì Phương Linh Lợi cũng không nghe lọt tai như đầu bị úng nước vậy. Còn cô lại thuộc tuýp người thiên về đầu óc, với thể lực chỉ mới chạy được tám trăm mét mà đã thở không ra hơi, lại thêm kỹ năng giao tiếp kém thì cô hoàn toàn không phải đối thủ của đám tiểu thư có gia thế hiển hách kia.

Mộc Tưởng Tưởng nhìn chằm chằm về phía đường chân trời ảm đạm, ngây người một lúc. Thôi vậy, ai bảo học bổng của Anh Thành nhiều tiền cơ chứ, đóng học phí xong vẫn còn dư tiền để phụ giúp gia đình, đây chính là lý do cô đã chọn nơi này ngay từ đầu.

Cố gắng nhẫn nhịn đến kỳ thi đại học là có thể giải thoát rồi. Kiềm chế và nhẫn nhịn là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Mộc Tưởng Tưởng.

Mà hiện tại, điều cô phải làm là đi đến căn cứ bí mật của mình, chỉnh trang lại bản thân để không về nhà trong bộ dạng nhếch nhác khiến ba mẹ lo lắng.

Mộc Tưởng Tưởng cố gắng nở một nụ cười đầy gượng gạo, nhưng ngay sau đó lại bị cắt ngang bởi tiếng động cơ xe máy rít qua bên tai.

Cô sững người, nhìn theo chiếc xe máy phóng đi với tiếng động cơ rền vang kia. Ở trạm xe buýt đã có những tiếng xì xào đoán xem chiếc xe đó đáng giá bao nhiêu. Mộc Tưởng Tưởng cũng không rõ lắm nhưng có vẻ đó là một con số khiến người ta phải bàn tán xôn xao.

Phía tây thành phố có một công viên, một trong những khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố nằm ở phía nam. Những mái nhà cũ kỹ, thấp lè tè nằm ở phía tây trong một khu ổ chuột lại chính là nơi Mộc Tưởng Tưởng đang sống.

Mộc Tưởng Tưởng tìm được một cái đình nghỉ chân vắng người ở bên hồ nước, thậm chí ở đây còn không nghe thấy tiếng nhạc từ các buổi nhảy trên quảng trường, thật sự là nơi lý tưởng để ngẩn ngơ, học từ vựng hoặc thậm chí là giết người cướp của. Ít nhất thì cô chưa bao giờ thấy có ai khác ngoài mình xuất hiện ở đây.

Nhưng hôm nay, cô vừa ngồi xuống chưa đầy nửa tiếng thì đã có một luồng hơi thở xa lạ và mạnh mẽ đến gần.

Cơ lưng của Mộc Tưởng Tưởng bỗng trở nên căng cứng, cô buộc mình rời mắt khỏi quyển sách giáo trình, quay đầu nhìn lại...

Một bóng dáng cao lớn giẫm lên con đường rải đầy sỏi đá, xuất hiện từ khúc cua bên kia. Dưới chiếc áo khoác lông vũ màu đen rộng mở để lộ ra bộ đồng phục với cách phối màu khó mà diễn tả được của trường trung học số 12. Nhưng bộ đồng phục xấu xí, rộng thùng thình đó cũng không ảnh hưởng đến khí chất phong lưu của người kia. Khi ánh đèn đường soi sáng gương mặt điển trai kia thì anh đang cầm điện thoại nói gì đó, đôi mày đầy vẻ giận dữ, giọng nói khàn khàn.

“Tôi không sao.” Cả giọng điệu và ánh mắt của anh giống hệt như đang mỉa mai: “Tôi chỉ mong cả đời này họ sẽ không quay về nữa, chết hết đi thì càng tốt.”

Như là không ngờ ở đây lại có người khác nữa, khoảnh khắc chạm mắt với Mộc Tưởng Tưởng, anh im bặt một lúc nhưng sau đó lại nhanh chóng nhìn lướt qua bộ đồng phục vô cùng bắt mắt của Mộc Tưởng Tưởng với ánh mắt như đang nhìn người xa lạ.

“Không có gì.” Anh nhanh chóng giải thích qua điện thoại: “Gặp phải một học sinh của Anh Thành.”

“Anh Thành? Haha, chẳng phải đó là trường cấp ba mà cậu từng học hồi lớp mười sao...”

Cậu bạn thân ở đầu dây bên kia vẫn đang luyên thuyên an ủi về chuyện ba ruột và anh trai của Kiều Nam đã lỡ hẹn với anh vào tháng một, trong khi đó Kiều Nam lại kiên nhẫn lắng nghe mà không cúp máy, thật ra anh cũng đã quen với chuyện này rồi. Anh nghĩ tới căn nhà quanh năm lạnh lẽo, vắng vẻ kia, dường như việc đón Tết một mình cũng chẳng có gì đáng để bận tâm. Hơn nữa, trước khi ra ngoài, anh đã đập nát tan tành phòng khách trong nhà, sau đó lại phóng xe điên cuồng thêm hai vòng nữa, hiện giờ cảm xúc của anh cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Bóng người trong góc đình kia đã lặng lẽ đứng dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc, xem ra là chuẩn bị rời đi. Kiều Nam cũng không bận tâm, tùy tiện tìm một chỗ trong đình rồi ngồi xuống, ánh mắt hờ hững lướt qua bóng dáng đối phương.

Dáng người gầy, mái tóc đen dài và thẳng rất bình thường, đeo một chiếc kính, nửa khuôn mặt lộ ra trắng trẻo, nhỏ nhắn, vốn không thể nhìn rõ diện mạo ra sao. Hình như đang cầm trên tay một quyển sách giáo trình tiếng Anh? Ra tận công viên rồi mà còn học bài, đúng là một con mọt sách chính hiệu.

Cổ tay đang kéo khóa chiếc ba lô kia lên trắng ngần như tuyết, mảnh mai đến mức dường như chỉ cần dùng một chút lực là cũng có thể gãy được. Kiều Nam vô thức siết chặt nắm tay, e rằng anh chỉ cần bóp một lần là cánh tay này đã gãy làm đôi rồi.

Nhưng khi nhớ đến tổng điểm chưa đầy hai trăm điểm ở cuối học kỳ trước của mình thì Kiều Nam lại cảm thấy việc tứ chi phát triển dường như cũng chẳng có gì đáng để tự hào.

Anh chẳng mấy hứng thú với những sinh vật vô hại không cùng thế giới với mình, nhưng lần này lại không nhịn được mà liếc mắt thêm vài lần. Ngoài cảm giác quen thuộc thoáng qua một cách kỳ lạ ra thì còn bởi dáng vẻ dù trông không hề mạnh mẽ, nhưng lại toát lên khí chất kiên cường như đang gánh vác rất nhiều thứ của đối phương.

Đối phương chầm chậm đứng dậy, xách theo chiếc ba lô to đến mức kỳ quặc, ngoại trừ ánh nhìn đầu tiên ra thì từ đầu đến cuối cô đều từ chối nhìn thẳng vào mắt của Kiều Nam. Anh vẫn luôn cảm thấy mình đã từng gặp khí chất xa cách này ở đâu đó rồi, nhưng chưa kịp nghĩ sâu hơn thì chợt nghe thấy tiếng bọt nước bắn tung tóe vang lên bất thường ở bên tai.

Kiều Nam theo phản xạ quay đầu lại, dưới ánh hoàng hôn, ngay giữa hồ nước ở trước đình có một bóng dáng nhỏ bé đang vùng vẫy trong nước.

Có một đứa trẻ bị rơi xuống nước!

Ở đầu dây bên kia, cậu bạn thân vẫn đang cười cợt rủ anh đi uống rượu để giải tỏa tâm trạng nhưng Kiều Nam lại chẳng nghe lọt chữ nào. Gần như là theo bản năng, anh trèo qua hàng rào rồi nhảy xuống nước. Vào khoảnh khắc Kiều Nam lao mình vào trong lòng hồ kia, anh còn nghe thấy bên tai vang lên một tiếng “tõm” thứ hai chỉ chậm hơn mình một giây. 

Nửa phút sau, cả hai cùng nhau đưa đứa trẻ ướt sũng lên bờ, mọi người xung quanh lập tức hô hào, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn. Kiều Nam nằm sấp bên bờ, nửa người vẫn đang chìm trong dòng nước lạnh buốt của mùa đông, thở dồn dập, anh cảm giác tứ chi của mình như bị rút hết sức lực, mệt mỏi một cách kỳ lạ.

Mẹ kiếp, có phải ai đó đã đổ tinh bột vào trong nước không vậy? Vậy mà đến cuối cùng, ngay cả việc nhấc cánh tay lên anh cũng thấy khó khăn, công sức tập đẩy tạ một trăm cân ở phòng gym đều đổ cho chó ăn hết rồi sao?

Kiều Nam lau nước dính trên mặt đi, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng. Nhưng ngay giây tiếp theo, khi anh xòe lòng bàn tay ra, ánh mắt kinh ngạc của anh rơi vào trên cổ tay mảnh mai, mong manh dễ gãy ở trước mắt.

Ngay sau đó, anh quay phắt đầu lại, cách đó chưa đầy nửa mét... là một khuôn mặt điển trai tràn đầy hoang mang.

Không có tiếng la hét, không có sự hoảng loạn, hai người trẻ tuổi đã được nhân viên bảo vệ của công viên kéo ra khỏi hồ trước khi hoàn toàn thoát khỏi trạng thái hoang mang. Các nhân viên khác, bao gồm cả nam lẫn nữ đã giúp hai người tốt bụng có vẻ như đã bị lạnh đến mức choáng váng này đi thay quần áo, sau đó đưa họ vào văn phòng uống trà gừng.

Hình ảnh người mẹ của đứa trẻ quỳ rạp bên bờ, khóc lóc dập đầu vẫn còn in đậm trong tâm trí. Vài giây trước, chiếc xe cứu thương lao tới đưa họ đi, nhóm nhân viên ở công viên vẫn chưa hoàn hồn, thi nhau kể lại những gì mình vừa chứng kiến. Sau đó họ cùng với phóng viên len lén nhìn qua cửa sổ văn phòng, cẩn thận quan sát bầu không khí kỳ lạ bên trong:

“Hai đứa nó bị làm sao thế nhỉ? Cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, thật đáng sợ.”

“Chắc là bị lạnh cóng rồi? Nhiệt độ thấp nhất ở bên ngoài vào hôm nay là âm năm độ đấy, lúc nãy thay đồ, cậu con trai kia còn cứng đơ như một khúc gỗ cơ.”

“Cô bé kia là học sinh của trường Ngoại ngữ Anh Thành, tôi nhận ra bộ đồng phục của cô bé, đó chính là bộ đồng phục đẹp nhất ở thành phố A đấy.”

“Còn cậu kia hình như là học sinh của trường trung học số 12. Giới trẻ thời nay nhiệt tình thật đấy!”

Những tiếng xì xào bàn tán lọt vào tai của Kiều Nam và Mộc Tưởng Tưởng, hai người ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều chăm chú nhìn vào gương mặt ở phía đối diện mà đáng lẽ ra gương mặt đó phải là của mình.

Họ chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể gặp phải một tình huống siêu thực như vậy, nhưng dường như không có bất kỳ cảm xúc nào phù hợp để có thể diễn tả sự chấn động của cả hai vào lúc này. Ngoài việc ngây người ra thì cả hai đều không biết phải làm gì. Một lúc sau, vẫn là Mộc Tưởng Tưởng bình tĩnh hơn và chủ động lên tiếng trước. Cô nghe thấy một giọng nam trầm ấm, khàn khàn và mang theo chút run rẩy khó nhận thấy phát ra từ chính miệng mình: “Có lẽ vừa rồi ở trong hồ đã xảy ra vấn đề gì đó.”

“... Cậu muốn báo cảnh sát không?” Vừa nói xong, Kiều Nam lập tức cảm thấy mình đúng là một tên thiểu năng. Anh siết chặt chiếc cốc ấm nóng trong tay, cố  gắng kiềm chế ý nghĩ muốn đập vỡ nó xuống rồi bực bội vò đầu bứt tai. Nhưng anh lại phát hiện bản thân đang nắm một mớ tóc dài nên càng thấy bực bội hơn: “Không phải, vậy cậu nói xem, phải làm sao bây giờ đây!”

Mộc Tưởng Tưởng nhìn gương mặt của chính mình lộ ra biểu cảm hung dữ xa lạ kia, trong khoảnh khắc ấy, cô lại cảm thấy muốn cười một cách kỳ lạ. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiều Nam, cô suy nghĩ một lát rồi khẽ đáp: “Trước tiên phải làm rõ xem tình trạng này của chúng ta... là tạm thời hay vĩnh viễn. Ở đây có nhiều người quá, tìm một chỗ an toàn trước đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play