Ba Mộc mang cặp sách vào phòng giúp Kiều Nam rồi quay trở ra, có vẻ là tính làm tiếp việc còn dở tay ban nãy.

Điều này giúp Kiều Nam đang lúng ta lúng túng tạm thời thoát khỏi thế khó - vừa rồi hở một tí là bị xoa đầu, anh bị xoa đầu đến nỗi sắp phát điên rồi.

Nhưng khi thấy cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Kiều Nam đang ngồi ở mép giường bỗng dưng lại thấy buồn bã hụt hẫng.

Hình như bắt đầu từ lúc mẹ qua đời rồi ba đi thêm bước nữa, anh chưa từng thân thiết với bậc phụ huynh nào như thế. Hồi nhỏ còn có anh cả bên cạnh, họ sống nương tựa lẫn nhau cùng chung mối thù, nhưng dần dần về sau, đến anh cả cũng...

Anh tặc lưỡi một tiếng, bực bội đứng dậy sải bước tới cạnh cửa sổ, giơ tay móc hộp thuốc lá ra khỏi túi, khui ra rồi lấy một điếu ngậm trong miệng.

Nhưng khi sờ tới bật lửa thì anh tay anh khựng lại một lát, trong đầu bỗng hiện lên gương mặt nhăn nhó yêu cầu của người nào đó [Nếu được thì cố gắng đừng hút thuốc uống rượu trước mặt ba mẹ tôi...]

Chậc... Mẹ nó mắc cái rắm gì mà quản này quản nọ nhiều vậy?

Kiều Nam vò đầu khiến mái tóc vốn đã rối nay càng thêm rối, hậm hực mở cửa sổ ra, sau đó nhìn thấy ba Mộc ở ngoài quay đầu nhìn lại vì nghe thấy tiếng mở cửa sổ. Trước khi ánh mắt hai bên kịp chạm nhau, tay anh đã dùng tốc độ xưa nay chưa từng có để rút điếu thuốc trong miệng xuống.

Khách không mời mà đến đã rời đi, thậm chí còn ném bàn chải quay về quầy hàng mà không dám lấy đi. Nương theo ánh đèn đường, ba Mộc thấy con gái đang đứng bên cửa sổ phòng nhìn chằm chằm ra đây thì hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười hiền lành: "Sao thế con?”

"Không có gì ạ!" Kiều Nam thật sự giật bắn mình, nhịp tim đập thình thịch, điếu thuốc cũng bị bàn tay đẫm mồ hôi bóp nát không còn hình dáng ban đầu: “... Con chỉ hít thở không khí thôi.”

Á á á đúng là nhát cáy!

Anh nhanh chóng đóng cửa sổ rồi nhét hộp thuốc lá vào lại trong túi, sau đó đi qua đi lại tại chỗ như con thú bị nhốt trong chuồng, một lát sau mới bình tĩnh trở lại.

Thôi, người ba sến súa bên ngoài mong manh yếu đuối như vậy, lỡ như chọc ông ấy tức chết thì sao... Tạm thời nhẫn nhịn trước vậy.

Vì thế Kiều Nam rảnh rỗi không có việc gì làm bắt đầu thăm dò địa hình xung quanh.

Nhà họ Mộc rất nhỏ - không cần tả cũng biết những căn nhà tự xây ở khu làng đô thị* trông như thế nào, phạm vi hoạt động của bốn thành viên nhà họ Mộc chỉ ở tầng thứ nhất.

*Làng đô thị là những khu dân cư tụt hậu so với tốc độ phát triển, nằm ngoài quản lý đô thị hiện đại và có mức sống thấp trong quá trình phát triển đô thị nhanh chóng.

Trước khi tới Mộc Tưởng Tưởng đã vẽ tay một sơ đồ nhà cực kỳ chi tiết cho Kiều Nam, nhờ đó mà anh không đến nỗi mù tịt đường lối. Chỗ anh đang đứng bây giờ là phòng của Mộc Tưởng Tưởng, thoạt nhìn không quá mười mét vuông, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn học, một giá sách và một tủ quần áo đã khiến căn phòng nhỏ đến mức không thể tưởng tượng này chật ních rồi.

Nhưng mặc dù phòng nhỏ nhưng nó được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, Kiều Nam chắp tay sau lưng đi quanh phòng xem kỹ một lượt, ít nhất thì không có gì đáng ngại về mặt vệ sinh.

Có điều không phải phòng con gái thường bày đầy thú bông các loại màu hồng phấn sao? Kiều Nam xốc chăn lên, thấy món đồ dùng hằng ngày duy nhất ngoài chăn gối trên chiếc giường này kèm theo mùi hương thoang thoảng dễ chịu, đó là hai cuốn sách.

Anh cầm lên - [Giáo trình nâng cao tiếng Đức tiêu chuẩn mới 3]?

Một cuốn khác là tạp chí toàn tiếng Anh, trong tên tạp chí có từ chuyên ngành rất lạ, muốn dịch thì hơi khó, đại khái là luận văn về loại thuốc nào đó được đăng báo.

Thứ quái quỷ gì không biết.

Kiều Nam ném nó sang một bên.

Lại mở tủ quần áo ra, cái tủ này cũ đến nỗi đầy vết nứt, cửa tủ vang lên tiếng kẽo kẹt, anh lấy mấy thứ ít ỏi bên trong ra - một chiếc áo phao màu xám, một bộ đồng phục Anh Thành, hai chiếc quần jean, vài chiếc áo sơ mi màu đen trắng xám và một chiếc áo lông màu trơn, không còn gì nữa.

Kiều Nam đã chuẩn bị tinh thần sẵn rằng nhà họ Mộc vô cùng nghèo khó, nhưng bây giờ cảm xúc trong lòng vẫn không khỏi ngổn ngang. Trong túi quần anh vẫn còn ví tiền mà Mộc Tưởng Tưởng đưa lại cho mình, bên trong có rất nhiều thẻ, chứa tiền tiêu vặt mà ba và anh hai anh gửi vào đúng hạn. Trong đó có năm chữ số, sáu chữ số, nhưng một tấm cũng không đủ để anh tiêu.

Dù sao anh xài tiền vào nhiều chỗ vậy mà: Giá một chiếc xe máy bao nhiêu? Khui một chai trong quán bar cũng mất hai mươi ngàn.

Kiều Nam lại nhớ tới chiếc tạp dề vừa dơ vừa cũ mà ba Mộc Tưởng Tưởng đang mặc. Lần đầu anh phát hiện, không ngờ anh vẫn luôn được che chở dưới cánh chim của người ba và anh cả mà anh căm hận. Thế nên anh mới không biết ở một góc nào đó trong thành phố này, có những người đang trải qua cuộc sống như thế.

Kiều Nam nhét đống quần áo đó trở lại tủ với gương mặt lạnh tanh, đóng cửa tủ lại nhẹ nhàng, sau đó mở hai ngăn kéo bên dưới tủ quần áo, hộc tủ bên trái là những đôi tất được xếp gọn gàng thành hình vuông.

Còn hộc tủ bên phải...

Anh mới mở được một nửa đã nhanh chóng đóng lại.

Kiều Nam ho khan một tiếng, lần đầu tiên chủ động tới gần bàn học, ánh đèn mờ mờ chiếu sáng vành tai hơi ửng đỏ của anh. Kiều Nam vừa mở cặp sách to đến mức kỳ lạ kia, trong đầu vừa suy nghĩ vu vơ: Quả nhiên vẫn có gu giống những cô gái khác? Không ngờ cô nàng Mộc Tưởng Tưởng có tính cách như vậy cũng mua hoa nhí và ren... Khụ khụ.

Nửa tiếng sau, Kiều Nam vốn bình tĩnh được một chút lại bắt đầu hậm hực. Anh gạt đống sách khó hiểu trên bàn sang một bên rồi đứng dậy đi qua đi lại, lấy hộp thuốc lá trong túi ra rồi lại nhét vào mấy lần, bực bội vò đầu, giật đứt cả đống tóc...

Từ lúc nhận được ba tin nhắn có liên quan tới ba mà Kiều Nam gửi ban nãy, Mộc Tưởng Tưởng đang ngồi ngẩn người ngắm trăng ở đình hóng gió dưới lầu khu nhà của Kiều Nam bỗng cảm thấy điện thoại trong túi rung lên một cái. Cô lấy ra xem.

[Kiều Nam: “Cậu nhớ là cậu nợ tôi lần này đấy!"]

Mộc Tưởng Tưởng nghiền ngẫm một hồi, sau đó gửi lại mấy dấu chấm hỏi tỏ vẻ không hiểu. 

Kiều Nam không trả lời, một lát sau anh mới gửi vài tấm ảnh sang. Mộc Tưởng Tưởng nhấn mở, sau đó mặt đen như đít nồi. 

Trên bàn là tài liệu học tập mới bị mở toang quăng vứt lung tung. 

Mộc Tưởng Tưởng suy nghĩ một hồi rồi nhấn mở bàn phím: 

[Mộc: “Tôi làm xong bài tập nghỉ đông rồi.”]

[Kiều Nam: “Thì sao?"]

[Mộc: “Cậu chỉ cần chuẩn bị bài một chút là được.”]

[Kiều Nam: “Ồ.”]

[Kiều Nam: “Chuẩn bị cái rắm.”]

Gió lạnh khi vào đêm ập tới trước mặt, Mộc Tưởng Tưởng thở dài, đứng dậy quay về chung cư. Cô cúi đầu gõ chữ. 

[Mộc: “Bài tập của cậu đâu?"]

[Kiều Nam: "..."]

[Mộc: “Làm được bao nhiêu rồi?"]

[Kiều Nam: "..."]

[Mộc: “Chưa làm à?"]

[Kiều Nam: “Ngăn kéo thứ hai của cái bàn trong phòng sách.”]

[Kiều Nam: “Ừ.”]

[Mộc: “Hôm nay là ngày 13 tháng 1 rồi.”]

[Kiều Nam: “Biết.”]

[Mộc: “Ngày kia là khai giảng rồi đấy.”]

[Kiều Nam: "... Ừ."]

Mộc Tưởng Tưởng bước vào thang máy, quét thẻ, nhìn con số sáng lên. Hiếm khi nào cô cảm thấy lực bất tòng tâm như bây giờ. Một lát sau.

[Mộc: “Tôi sẽ làm hết giúp cậu.”]

[Kiều Nam: "..."]

[Mộc: “Chuẩn bị bài môn vật lý cho tiết đầu tiên trước, còn lại ngày mai sẽ làm hết giúp cậu.”]

[Kiều Nam: "... Ờ"]

Mộc Tưởng Tưởng cất điện thoại vào, cúi đầu ấn một chuỗi con số lên khóa mật mã cửa chính nhưng trong đầu vẫn còn suy nghĩ về chuyện vừa rồi, mãi đến khi cửa bị mở ra, ánh sáng trong phòng len lỏi ra ngoài.

Cô lập tức nhận ra vấn đề. Hôm trước lúc cô và Kiều Nam ra ngoài thì trời vẫn sáng nên họ không bật đèn trong nhà lên. 

Sau một hồi cân nhắc giữa việc rời đi hay đi vào, cuối cùng cô vẫn quyết định đặt chân vào trong nhưng không đóng cửa. Cô vừa đi vào trong vừa chú ý xung quanh thật cẩn thận. 

Sau đó nhìn thấy một bóng người cao gầy mặc tạp dề, cầm muôi bước ra từ phòng bếp.

Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên đối phương sửng sốt một chút, sau đó đứng tại chỗ lộ ra vẻ mặt chần chờ và thấp thỏm. 

Mộc Tưởng Tưởng lập tức nhận ra thân phận của người này. La Mỹ Sinh mẹ kế của Kiều Nam. Kiều Nam từng mở vòng bạn bè của ba mình lên cho cô xem ảnh, không ngờ người thật còn đẹp hơn trên ảnh một chút. 

Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp của đối phương, dưới gương mặt bình thản như thường là một trái tim đang dậy sóng - không phải Kiều Nam nói là người nhà anh sẽ không về trong tháng một sao! 

Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần chiến đấu mà tự dưng bị đá ra chiến trường, bây giờ biết làm gì bây giờ! 

Vì thế trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng của nhà họ Kiều, hai người cứ đứng đối diện nhau xa xa như vậy, qua một hồi vẫn không ai lên tiếng trước. 

La Mỹ Sinh đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của cậu con riêng đang đứng ở lối vào, tim đập thình thịch tới mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Bà ấy có cảm giác như sau một tháng không gặp, có vẻ như gương mặt vốn tuấn tú vênh váo hung hăng kia đã lạnh lùng hơn, đến mức bà ấy không chống đỡ nổi. Xem ra chuyện ba và anh cả không về nhà ăn tết lần này đã chọc giận cậu ấm nhỏ này thật rồi. 

Nhưng lần này thật sự hết cách, rõ ràng năm ngoái hai người đàn ông trong nhà đã lên kế hoạch sẵn sàng cho việc quay về thành phố A ăn tết với Kiều Nam rồi, thậm chí còn tăng ca làm thêm giờ liên tục nửa tháng, bận rộn không ngơi nghỉ vì chuyện này, nhưng ai ngờ lúc tưởng đã chuẩn bị xong mọi thứ thì chi nhánh công ty ở nước ngoài lại bất ngờ gặp sự cố vào đêm trước đêm giao thừa, khiến hai ba con kia chỉ đành xách hành lý đã soạn sẵn để lên một chuyến bay khác. 

Suốt tháng một, bọn họ phải liên tục bay qua bay lại trên bầu trời các nước, đến tận sáng nay mới kiểm soát được cục diện không mấy tích cực kia. 

Ba Kiều Nam lập tức sắp xếp để vợ về nước xem tình hình thế nào - hôm qua người giúp việc trong nhà gọi điện thoại nói với họ rằng Kiều Nam lại đập phòng khách tan tành, sau đó không biết đã đi đâu. 

Đập đồ chỉ là chuyện nhỏ, cái mà ba Kiều Nam lo nhất là con trai sẽ làm những chuyện thương tổn bản thân trong cơn tức giận. 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play