Hai người lấy lý do là mình quá mệt, để lại thông tin liên lạc rồi rời khỏi công viên. Mộc Tưởng Tưởng kiểm tra lại tình trạng của hai người, sau đó phát hiện chiếc điện thoại cũ kỹ của mình đã đình công sau khi bị ngâm trong nước.

May mà điện thoại của Kiều Nam không bị ngấm nước, thế là Kiều Nam nhắn tin qua WeChat, nhờ một người bạn tên là Hầu Tử mang chìa khóa của căn hộ trống nào đó ở thành phố A đến. Sau đó, khi cậu bạn trẻ ngông nghênh ấy xuất hiện, Kiều Nam lại nấp sau tán cây rồi bảo Mộc Tưởng Tưởng ra lấy chìa khóa.

Mộc Tưởng Tưởng nhớ lại cách nhắn tin đầy gần gũi của Kiều Nam, trong khi bản thân lại không có kinh nghiệm giao tiếp với bạn bè thân thiết, cô suy nghĩ kỹ hơn rồi nói: “Lát nữa rất có thể cậu ta sẽ nói chuyện với tôi. Liệu có bị phát hiện không?”

Kiều Nam nghe vậy cũng cảm thấy đây là vấn đề. Sau một hồi cố giữ bình tĩnh để suy nghĩ, anh từ tốn lên tiếng: “Không sao đâu, nếu không biết đối phó thế nào thì cứ chửi thẳng vào mặt cậu ấy. Để tôi dạy cậu hai câu này: xx, xxx.”

Mộc Tưởng Tưởng: “...”

.....

...

..

.

Sau khi mở mắt ra vào sáng hôm sau, cả hai nhận ra sự thật hoang đường trước mắt không phải là một cơn ác mộng, cuối cùng thì cũng rơi vào tuyệt vọng.

Kiều Nam với mái tóc rối bù vì bực bội, nhìn chằm chằm vào Mộc Tưởng Tưởng đang cầm bút liên tục viết và vẽ gì đó trên tờ giấy không biết kiếm được từ đâu ra. Anh thì đã hoàn toàn suy sụp, chỉ còn biết lẩm bẩm: “Cậu còn đang viết cái gì vậy... Con gái con đứa... sao không biết giữ ý tứ gì thế...”

Anh đang nói đến chuyện hồi sáng. Sáng nay, Kiều Nam đang ngồi xổm trước cửa nhà vệ sinh, cau có khổ sở suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là Mộc Tưởng Tưởng nhìn thấy rồi thẳng chân đá anh vào bên trong để giải cứu cho cái  bàng quang.

Lúc bước ra, sắc mặt của Kiều Nam đỏ bừng lên, nhìn theo Mộc Tưởng Tưởng vừa bình tĩnh lướt qua vai anh để đi vào nhà vệ sinh, mất cả buổi sáng mà anh vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Mộc Tưởng Tưởng hoàn toàn không để ý đến sự mất tự nhiên của anh, cô chấp nhận thực tại, mở máy tính lên rồi tìm bản đồ của thành phố, sau khi xác định được vị trí của hồ nước trong công viên thì ghi lại tọa độ kinh vĩ độ và dòng thời gian cụ thể đến từng phút. Tiếp đó, cô mở các phần mềm huyền học ra, nhập dữ liệu vào và nhấn nút phân tích: “Chiều hôm qua, lúc tôi nhảy xuống nước, khoảng hai mươi giây sau thì đột nhiên cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh. Còn cậu thì sao?”

Dù Kiều Nam chẳng hiểu gì nhưng thấy cô nghiêm túc như vậy thì cũng lập tức nhớ lại: “... Tôi cũng thế, cơ thể cứ như một khúc gỗ vô dụng vậy, bơi cũng bơi không nổi. Lúc đó tôi bơi vào bờ được là hoàn toàn dựa vào ý chí đấy.”

Chủ nhân của cái cơ thể như khúc gỗ vô dụng kia: “...”

Lúc này trang web huyền học với hiệu ứng hoa cúc xoay chợt hiện ra kết quả phân tích dữ liệu: [Đại cát]

Mộc Tưởng Tưởng dứt khoát đóng trang web này lại, mở một trang khác ra rồi gõ vào công cụ tìm kiếm dòng chữ [Nếu xuyên không trong đời thực mà bị phát hiện thì sẽ thế nào]. Sau đó cô giơ tay lên, xoay màn hình máy tính hiển thị các từ khóa như [giải phẫu], [viện nghiên cứu], [bệnh viện tâm thần] về phía Kiều Nam.

“Kiều Nam.” Giọng điệu của cô bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng: “Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu.”

Sau khi cả hai nhanh chóng đạt được sự đồng thuận, Mộc Tưởng Tưởng dễ dàng xách chiếc ba lô vốn nặng đến mức khiến cô mất thăng bằng mỗi khi đeo vào lên rồi đi theo Kiều Nam về nhà anh.

Điều bất ngờ là nhà của Kiều Nam lại ở rất gần nhà cô, nằm trong một khu biệt thự cao cấp ở ngay phía bên kia công viên vừa xảy ra sự việc, khu biệt thự xa hoa đó khác hoàn toàn với khu ổ chuột.

Đây là lần đầu tiên Mộc Tưởng Tưởng biết được trong thành phố này còn có những tòa nhà cao tầng với diện tích rộng không thua gì biệt thự như vậy. Tuy nhiên, hiện giờ cô chẳng còn lòng dạ nào để ý đến nội thất xa hoa trong nhà: “Trong nhà không có ai à?”

Không khí tĩnh lặng ùa ra từ cánh cửa lớn vừa được mở, Kiều Nam liếc qua phòng khách sạch sẽ, không còn bất kỳ dấu vết hư hỏng nào nữa rồi lạnh nhạt ừm một tiếng, không muốn nhiều lời: “Mật khẩu là ******, cậu nhớ đi.”

Về đến nhà, Kiều Nam trở nên vô cùng im lặng, sau khi đi vào phòng làm việc thì lập tức nằm dài trên ghế sô pha, bắt đầu thất thần. Cuối cùng vẫn là Mộc Tưởng Tưởng rút cuốn sổ tay ra trước: “Trao đổi thông tin đi, tôi trước nhé.”

Nửa tiếng sau, Kiều Nam thoát ra khỏi trạng thái thất thần, vô cùng bất mãn mà cắt ngang bài kể lể về cuộc sống thường ngày của Mộc Tưởng Tưởng: “Cậu chỉ biết đọc sách suốt ngày thôi à? Không bao giờ tập thể dục sao?”

Mộc Tưởng Tưởng cau mày: “Chuyện đó có cần thiết không?”

“Trời ạ.” Cuối cùng Kiều Nam cũng hiểu được vì sao cơ thể này của Mộc Tưởng Tưởng lại yếu ớt đến mức đeo không nổi một cái ba lô rồi: “Không được, từ bây giờ cậu phải dành ra ít nhất một tiếng mỗi ngày để rèn luyện sức khỏe, bảo vệ cái cơ bụng mà tôi rèn luyện vất vả lắm mới được như này đấy!”

Mộc Tưởng Tưởng vốn rất ghét vận động, lập tức từ chối: “Không đời nào.”

Mười phút sau...

Mộc Tưởng Tưởng bắt đầu không tin vào mắt mình khi lật xem bài thi cuối kỳ mà Kiều Nam ném cho cô: “Điểm số này của cậu là sao đây?”

Kiều Nam đầy vẻ cợt nhả, xoay hộp thuốc lá trong tay: “Không tốt lắm hả? Ít nhất thì môn tiếng Anh của tôi lần này cũng qua được rồi.”

“...” Mộc Tưởng Tưởng trầm ngâm hồi lâu: “Kiều Nam, cậu cần phải học thêm.”

Kiều Nam ngậm một điếu thuốc trên miệng, lúc nói chuyện khiến cho điếu thuốc kia nhấp nhô theo: “Cậu nằm mơ à.”

Vừa nghĩ đến việc sau này Kiều Nam sẽ dùng cơ thể của cô để thi rồi rớt hết môn này đến môn khác, Mộc Tưởng Tưởng cảm thấy rất nghẹt thở: “Kiều Nam, coi như là tôi xin cậu đấy, cậu cũng biết quy chế của Anh Thành mà. Tôi không cần học bổng, nhưng ít nhất cũng đừng để tôi bị đuổi học chứ.”

“Xùy.” Kiều Nam khinh thường: “Cậu có bị đuổi học hay không thì liên quan gì đến tôi?”

Dừng một chút, anh lại hỏi: “Cậu hiểu rõ tôi nhỉ, còn biết tôi từng học ở Anh Thành cơ đấy?”

“À, chuyện đó hả.” Mộc Tưởng Tưởng nhắc đến vấn đề này với giọng điệu khá bình tĩnh, không một chút rung động: “Chủ yếu là vì hồi lớp mười tôi từng thích thầm cậu.”

Vừa dứt lời, cô đã phải đối diện với một gương mặt đầy kinh ngạc đến mức không thể giữ nổi điếu thuốc ở trên miệng, cô nghĩ ngợi một chút rồi lại cảm thấy câu trả lời của mình hơi không rõ ràng nên bổ sung thêm: “À, nhưng giờ tôi không thích cậu nữa rồi.”

Rõ ràng Kiều Nam không nghe lọt nửa câu sau của Mộc Tưởng Tưởng.

Hai người tranh thủ đến khu ổ chuột trước khi trời tối hẳn. Khi nhìn thấy tòa nhà cũ kỹ kia, Kiều Nam dừng bước, ánh mắt vẫn né tránh Mộc Tưởng Tưởng: “Cậu về đi, có gì chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại.”

Trên đường đi, Kiều Nam đã mua cho mình một chiếc điện thoại mới rồi lắp sim của Mộc Tưởng Tưởng vào, coi như hai người đã chính thức bắt đầu hợp tác.

Mộc Tưởng Tưởng nhìn về phía xa xăm, có một khoảnh khắc cô gần như kích động muốn từ bỏ kế hoạch này. Thế nhưng, sự kích động này lại bị lý trí níu chặt lại. Tình trạng sức khỏe và tinh thần của ba mẹ cô trong những năm gần đây cũng không được tốt lắm, chưa chắc có thể chấp nhận được biến cố này.

Từ nhỏ đến lớn, Mộc Tưởng Tưởng đã quen với việc cố gắng gánh vác nhiều nhất có thể cho gia đình nhỏ bé của mình. Cô thở dài, đưa chiếc cặp sách vẫn luôn ở trong tay mình cho Kiều Nam rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ giữ lời hứa tập luyện mỗi ngày.”

Cơ thể của Kiều Nam bị chiếc cặp sách lớn kia đè xuống đến mức xiêu vẹo, anh nghe vậy thì lập tức cắt ngang với giọng điệu đầy khó chịu: “Liên quan gì đến tôi.”

Kiều Nam không biết làm sao mà cuối cùng mình lại được tỏ tình trực tiếp một cách bất ngờ (mà thật ra không phải!), sau đó anh lại đồng ý việc học tập chăm chỉ với điều kiện đổi lại là để Mộc Tưởng Tưởng tập thể dục. Đến giờ anh vẫn thấy canh cánh trong lòng.

Mộc Tưởng Tưởng cũng không bận tâm đến sự không thành thật của anh. Trước khi rời đi, cô vẫn không quên đề nghị: “Mặc dù tôi biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng nếu có thể thì xin cậu cố gắng đừng hút thuốc hay uống rượu ở trước mặt ba mẹ của tôi nhé.”

Một cô gái ngoan ngoãn, tài đức vẹn toàn bỗng chốc trở thành một người không ra gì chỉ trong một đêm, đối với cặp vợ chồng có tư tưởng truyền thống mà nói thì cú sốc này hẳn là không hề nhỏ. Mộc Tưởng Tưởng có chút lo lắng nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần để gánh vác trách nhiệm vào một ngày nào đó. Dù sao thì từ hồi học ở Anh Thành, Kiều Nam cũng đã nổi danh là kẻ có tác phong thích làm gì thì làm.

Quả nhiên, Kiều Nam chỉ đáp lại bằng một tiếng cười khẩy, sau đó anh xách ba lô rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại.

Mộc Tưởng Tưởng đành bỏ cuộc, cô đứng đó nhìn theo bóng lưng của đối phương đang khuất dần rồi khẽ thở dài trước những gì mình vừa chứng kiến.

Trước đây cô từng nghĩ khí chất mạnh mẽ này của Kiều Nam cũng có phần nào là nhờ vào chiều cao, vóc dáng và ngoại hình nổi bật. Nhưng giờ đây, đối phương đã bị hoán đổi vào cơ thể gầy yếu và mảnh khảnh của cô, vậy mà bóng lưng vẫn đầy khí thế như vậy, quả nhiên khí chất vẫn là một thứ gì đó rất kỳ diệu.

Cô chỉ mong rằng nếu một ngày nào đó cuộc sống trở lại bình thường thì đối phương sẽ không gây ra rắc rối quá lớn nào cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play