Giờ phút này, La Mỹ Sinh há miệng thở dốc. Bà ấy muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không biết nên mở miệng thế nào, bởi vì bà ấy biết rõ Kiều Nam không có đủ kiên nhẫn để nghe bà ấy giải thích.
Thằng bé này hận bọn họ đã nhiều năm, bà ấy chưa từng thấy anh thân thiện lần nào kể từ khi gả vào nhà họ Kiều. Chẳng qua khi đó anh vẫn còn nhỏ, mọi người đều cho rằng chỉ là do chưa thích ứng được thôi, hơn nữa công việc của ba anh cũng bận rộn nên không ai để ý chuyện này.
Sau này khi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề thì mọi chuyện đã muộn.
Anh trai anh còn đỡ một chút, qua tuổi dậy thì dần dần nhận ra thành kiến của bản thân nên thái độ cũng thay đổi từ từ.
Còn Kiều Nam thì hoàn toàn đâm đầu vào ngõ cụt, đối tượng căm thù của anh bắt đầu mở rộng từ mẹ kế đến ba mình, cuối cùng ngay cả anh trai thân thiết khi còn nhỏ cũng không thoát được.
Nói thật thì La Mỹ Sinh cũng biết nguyên nhân đại khái. Ngày xưa lúc bà ấy và ba Kiều Nam mới kết hôn, không ai có thời gian quan tâm hai đứa nhỏ vì đều bận công việc của riêng mình nên Kiều Nam và anh trai Kiều Thụy được gửi gắm cho bà con chăm sóc một khoảng thời gian. Bà con họ hàng, không cần nghĩ cũng biết sẽ có bao nhiêu lời bàn tán nhảm nhí.
La Mỹ Sinh rất bất đắc dĩ, bởi vì tới tận bây giờ vẫn có rất nhiều người khua môi múa mép sau lưng rằng bà ấy đã bám víu lấy nhà họ Kiều từ trước khi mẹ Kiều Nam qua đời. Từ sự chán ghét mà Kiều Nam thể hiện không thèm giấu mỗi lần gặp mặt bà ấy, đến những lúc còn chưa nói được ba câu anh đã tức giận đập phá đồ đạc dù có ba và anh cả ruột thịt ở đó, là đủ biết hình tượng của những người khác trong gia đình như thế nào trong mắt anh rồi.
Trong nháy mắt đó La Mỹ Sinh suy nghĩ rất nhiều, sau một hồi cân nhắc bà ấy vẫn quyết định im lặng là vàng. Khó lắm thằng bé này mới chịu về nhà, thái độ còn lạnh như băng, lỡ như bà ấy chọc giận Kiều Nam làm anh chạy ra ngoài uống rượu đua xe nữa thì sao, vậy thì ba và anh trai anh lại lo lắng nữa.
Vì thế La Mỹ Sinh đánh vỡ thế giằng co, bà ấy lui ra sau một bước, tỏ vẻ yếu thế hơn.
Mộc Tưởng Tưởng còn chưa nghĩ ra bây giờ phải làm thế nào: “????”
Trên mặt cô không có biểu cảm gì nhưng đầu óc thì đang hoạt động hết công suất, cố gắng nhớ lại những tin tức đã trao đổi với Kiều Nam đối với người nhà của nhau, hình như trạng thái mà họ nói khi đó là thế này:
[Mộc Tưởng Tưởng: “Nhà tôi thì ngoài ba mẹ ra còn có một đứa em trai nữa, có lẽ sau khi cậu về sẽ thường xuyên gặp mặt bọn họ. Nhưng không sao, bình thường tôi không phải người hay nói chuyện, cậu chỉ cần cố gắng tránh nói chuyện với họ là được.”]
Khi đó Kiều Nam nói thế nào nhỉ?
À, hình như khi đó anh nói thế này:
"Chậc, vậy thì tốt quá, tôi cũng không thích nói chuyện với người nhà mình."
Sau khi nói xong anh còn nhìn chằm chằm lên trần nhà bằng ánh mắt tự giễu, cười khẩy một tiếng.
Hồi tưởng xong.
Vì vậy Mộc Tưởng Tưởng bắt đầu phân tích, trong vòng mấy giây nhanh chóng đưa ra kết luận, có lẽ cách tương tác với người nhà của cô và Kiều Nam không khác nhau lắm!
Vì thế trước khi La Mỹ Sinh quay lưng rời đi, cô cố gắng giải thích cho trường hợp im lặng vì đầu óc chết máy của mình vừa rồi. Cô giơ tay vịn tủ giày, vừa thay giày vừa trả lời như không có gì: “Con về rồi."
La Mỹ Sinh: !!!!???
Bà ấy xoay người lại nhanh như con quay, ánh mắt và vẻ mặt khi nhìn con riêng đầy vẻ ngỡ ngàng.
Nhưng vì đang cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nên lúc này tầm mắt Mộc Tưởng Tưởng đang hướng về phía dây giày mà không nhìn bà ấy.
La Mỹ Sinh gần như cho rằng lời chào giống như người nhà bình thường kia chỉ là ảo giác của mình, nhưng không ngờ ngay sau đó, cậu con riêng đã thay giày xong vừa đi về phía cầu thang vừa lên tiếng lần nữa: “Con về phòng đây.”
Không có bầu không khí căng như dây đàn, không có những lời lẽ chối tai, không có châm chọc mỉa mai!
Giờ phút này, từ tận đáy lòng La Mỹ Sinh mới hiểu cái gì là hoảng hốt khi được đối xử tốt lạ thường. Bà ấy nghẹn họng một hồi, thậm chí nói không ra lời, mãi đến khi bóng người kia sắp khuất khỏi tầm mắt mới đáp lại một câu như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê: "... Con... Con ngủ sớm chút nhé!"
Cứ tưởng sẽ không nhận được lời đáp lại, nhưng qua một hồi, một giọng nói trong trẻo vang lên từ chỗ ngã rẽ cầu thang: “Biết rồi ạ.”
Ba từ đơn giản này khiến hai mắt bà ấy cay cay. La Mỹ Sinh bóp mũi, phải cố gắng lắm mới kìm nén không cho nước mắt của mình rơi như mưa.
...
Mộc Tưởng Tưởng lại chui vào phòng sách, trong lòng nghĩ thầm nguy hiểm quá. Cô không rảnh đi tìm bài tập nghỉ đông trong ngăn kéo nữa mà nhanh chóng lấy điện thoại ra.
[Mộc: “Mẹ kế của cậu về rồi.”]
[Kiều Nam: "!!??"]
Một giây sau lập tức có tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộc Tưởng Tưởng nhận cuộc gọi.
Kiều Nam: “Sao lại thế? Không phải qua tháng một bà ta mới về sao?"
Mộc Tưởng Tưởng: “Cậu hỏi tôi?"
"..." Kiều Nam khựng lại một hồi: “Bà ta không làm phiền cậu chứ? Không cần quan tâm tới bà ta đâu."
Mộc Tưởng Tưởng cố gắng nhớ lại, xác định mình chỉ nói mười hai từ trong suốt cả quá trình, nói còn ít hơn cả lúc cô nói chuyện với người nhà của mình, không khỏi lo lắng: “Tôi gần như không nói gì với bà ấy cả, có phải như vậy là lạnh nhạt quá rồi không?"
Kiều Nam nghe vậy thì yên lòng: “Không sao, cứ lạnh nhạt như vậy là được."
Hai người trẻ tuổi hoàn toàn không nhận ra tin tức trao đổi của mình có vấn đề, cứ thế vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện. Mộc Tưởng Tưởng nhận định phân tích của mình không có vấn đề gì, vì thế yên lòng bắt đầu làm bài tập nghỉ đông của Kiều Nam để thả lỏng tâm trạng.
...
Kiều Nam cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi lúc nhìn thấy tin nhắn WeChat của Mộc Tưởng Tưởng, anh đã suýt nhảy dựng lên trên bàn cơm.
Bây giờ cảm giác nguy hiểm đã được giải trừ nên cảm xúc của anh mới thả lỏng một chút, từ đứng thẳng chuyển thành ngồi trên bồn hoa.
Cuộc gọi thế này đương nhiên không thể nào gọi trước mặt người khác được.
Ban đêm ở làng đô thị đen như mực, ngay cả đèn đường cũng có vẻ tối hơn bên ngoài một chút. Gió lạnh phả vào mặt, Kiều Nam suy nghĩ chuyện gia đình mình, cảm xúc nôn nóng lại dâng trào lên lần nữa.
Vì vậy anh giơ tay lần mò, móc thuốc lá và bật lửa ra từ trong túi quần, tính hút một điếu để bình tĩnh lại.
Những ai ngờ vừa định mở hộp thuốc thì bỗng nhiên ở đằng trước không xa truyền tới một tiếng gọi không chắc chắn: “Tưởng Tưởng?"
Kiều Nam ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo bông dày đang bước tới từ xa. Vào lúc thấy rõ gương mặt được đèn đường chiếu sáng của đối phương, Kiều Nam dựng tóc gáy.
Mẹ Mộc vừa kết thúc công việc cuối cùng của hôm nay, nhìn thấy người ngồi trên bồn hoa là con gái mình không khỏi lộ ra nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa lo lắng. Bà ấy đến gần rồi vươn tay vuốt ve gương mặt bị gió đêm thổi lạnh băng của con gái mình: “Con bé ngốc này, trời lạnh thế này mà con ngồi ngoài đây làm gì?"
Kiều Nam cố gắng giấu bàn tay đang cầm thuốc lá ra sau lưng: “Dạ..."
Mẹ Mộc đã tự nghĩ ra đáp án, vân vê vành tai con gái mình với vẻ áy náy, sau đó cởi khăn quàng cổ trên cổ mình xuống rồi quấn lên cho con gái: “Con đang đợi mẹ về ư? Xin lỗi con nhé, đúng là hôm nay mẹ về hơi muộn."
Khăn quàng cổ mang theo hơi ấm quàng lên cổ Kiều Nam, một mùi hương thoang thoảng vô cùng kỳ diệu, giống như đã từng quen biết nhưng đã biến mất từ lâu, có lẽ có thể gọi là mùi hương của mẹ bắt đầu tỏa ra.
Đầu óc Kiều Nam hoàn toàn chết máy, một tay anh bị người phụ nữ còn sến súa hơn ba Mộc nắm lấy, cùng đi về phía cổng nhà.
Thực ra lực nắm rất nhỏ.
Nhưng vào giờ phút này, Kiều Nam lại cảm thấy như mình không cách nào hất ra được.
Nửa tiếng sau, Kiều Nam đang múa bút thành văn lại nghe thấy tiếng rung của điện thoại, cô liếc mắt xem một cái:
[Kiều Nam: “Cậu! Nợ tôi!"]
Lại nữa.
Mộc Tưởng Tưởng cau mày gửi mấy dấu chấm hỏi sang.
Một lát sau, lại là mấy tấm ảnh được gửi tới. Mộc Tưởng Tưởng nhấn mở rồi sửng sốt vì hơi bất ngờ.
Trong ảnh là một hộp thuốc lá bị bóp nhăn nhúm nằm trong thùng rác, thoạt nhìn rất đáng thương.
[Kiều Nam: “Trong phạm vi hoạt động của ba mẹ cậu, ok?"]
Mộc Tưởng Tưởng cầm điện thoại lên sửa tới sửa lui, một lát sau vẫn chỉ nhắn lại có mấy chữ:
[Mộc: “Cảm ơn cậu.”]
Lại nữa! Nhắn như vậy thì người ta biết trả lời thế nào! Kiều Nam ngồi xổm phía trước thùng rác, cảm thấy bây giờ mình không khác gì đứa bị thiểu năng trí tuệ. Nhưng cuối cùng anh vẫn không ném điện thoại sang một bên mà mang mái tóc dài vừa bị mình vò rối tung, trả lời một câu lạnh lùng:
[Kiều Nam: “Không có gì, chỉ là tôi muốn cắt tóc ngắn nên trao đổi đồng giá với cậu thôi.”]
Cắt tóc?
Mộc Tưởng Tưởng sửng sốt nhưng không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, tiện tay trả lời cũng được, vậy ngày mai đi.
Sau khi gửi tin nhắn này thì Kiều Nam không nhắn thêm gì nữa. Mộc Tưởng Tưởng đợi thêm một lát, thấy màn hình điện thoại không sáng lên nữa mới tiếp tục vùi đầu đắm chìm trong biển tri thức.
Cô đang bận múa bút thành văn nên không phát hiện cửa phòng sách vốn khép hờ từ từ bị mở ra một chút, có một bóng người đang đứng bên ngoài nhìn lén vào trong qua khe hở.
Đó là La Mỹ Sinh, mẹ kế của Kiều Nam.
Sau khi cảm giác kích động trôi qua, La Mỹ Sinh mới nhớ lại thái độ của con riêng đối với mình hôm nay, vừa vui vẻ nhưng cũng vừa cảm thấy lo lắng.
Lo rằng không biết có phải con riêng gặp vấn đề gì hay không, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bà ấy quyết định lén tới xem một cái.
Ai ngờ vừa nhìn, bà ấy lại thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi!
Cậu út nhà họ Kiều! Vậy mà đang! Ngoan! Ngoãn! Làm! Bài! Tập!
La Mỹ Sinh cảm thấy hoảng hốt, bà ấy loạng choạng xuống lầu gọi điện thoại cho chồng mà đầu óc trống rỗng.
Vài giây sau, đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nói hoảng sợ của trụ cột nhà họ Kiều xưa nay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong kinh doanh: “Cái gì! Bà nói gì cơ? Nam Nam đang học thật à!"
La Mỹ Sinh trả lời với giọng run run: “Đúng vậy, hơn nữa hôm nay thằng bé còn chào tôi nữa, chào rất thân thiện luôn!"
"Trời ơi..."
Hai vợ chồng cách nhau cả đại dương bắt đầu mượn điện thoại ôm đầu gào khóc.
Mộc Tưởng Tưởng cảm thấy như mình nghe thấy tiếng kỳ quái gì đó: "???"
Chắc là ảo giác thôi?
Cô dùng đuôi bút gãi huyệt thái dương rồi tiếp tục đắm chìm trong biển bài tập chất cao như núi vì tên súc sinh nào đó không thèm động tới dù chỉ một chữ trong suốt kỳ nghỉ đông.