Đã nhiều năm, Đỗ Thiên Thiên không được gặp lại người thân ruột thịt của mình. Nay nhìn thấy phụ thân đứng sờ sờ ngay trước mặt, nàng không sao kìm nén được cảm xúc dâng trào. Dù biết lời mình thốt ra có phần đột ngột, lại còn khiến phụ thân hoảng hốt không nhẹ, nàng vẫn không thể ngăn bản thân gọi một tiếng “phụ thân”.
Đỗ Khanh Ngăn bất giác lùi lại vài bước, trong lòng hoài nghi liệu mình có nghe nhầm hay không. “Hử…?” Ông lắp bắp, giọng run run.
Dung Tuyên khẽ đặt tay lên vai Đỗ Thiên Thiên, lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng. Hắn dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, phụ thân nàng đang nhìn kìa.”
Nghe Dung Tuyên nói vậy, Đỗ Khanh Ngăn càng thêm chắc chắn rằng mình không hề nghe nhầm. Cô nương trước mặt thực sự vừa gọi ông một tiếng “phụ thân”. Trong lòng ông bỗng chốc rối bời, đầu óc quay cuồng. Ông quả thực có một người con gái, nhưng con gái của ông đã sớm qua đời. Mãi đến rất lâu sau khi con gái mất, ông mới nhận được hung tin. Đó là đứa con gái bé bỏng mà ông yêu thương từ nhỏ, nâng niu trong lòng bàn tay. Khi con gái qua đời, con của con gái chỉ mới bốn tuổi, còn quá nhỏ để rời xa mẫu thân. Ông đau đớn đến mức suýt nữa không gượng dậy nổi, nhưng chẳng thể làm gì hơn. Lúc ấy, ông thậm chí còn không thể trở về kinh thành.
Trong lòng Đỗ Khanh Ngăn không ngừng dằn vặt. Nếu ngày ấy ông không bị ép buộc mà đồng ý hôn sự kia, nếu ông không để con gái gả cho Trần Khuyết Dư – gã nam nhân lòng lang dạ sói ấy – thì con gái ông đã không phải chịu kết cục bi thảm như vậy. Vì thế, ngay khi được trở lại kinh thành, việc đầu tiên ông làm là đến Quốc công phủ để đón cháu trai về. Đáng tiếc, mọi nỗ lực của ông đều thất bại.
Trần Khuyết Dư, kẻ bề ngoài trông thì đường hoàng, nhưng lại tự cao tự đại, mưu trí hơn người. Chỉ tiếc, tâm tính của hắn quá lạnh lùng, tàn nhẫn. Đỗ Khanh Ngăn chưa bao giờ tin rằng con gái mình qua đời vì bệnh tật như lời người ta nói. Nhưng khi ấy, ông không có mặt ở kinh thành, chẳng biết gì về sự thật. Qua bao năm tháng, nếu từng có chứng cứ nào, e rằng cũng đã bị xóa sạch. Ông muốn điều tra cũng không thể tìm ra manh mối.
Lời nói của Đỗ Thiên Thiên như khơi dậy những ký ức đau buồn trong lòng Đỗ Khanh Ngăn. Sắc mặt ông trở nên u ám, ánh mắt lộ rõ vẻ khổ sở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play