Vào ngày Phúc Bảo cập kê, Trần Cẩn tặng muội muội một cây trâm ngọc tinh xảo, trên đỉnh trâm được khảm một viên đá quý màu xanh biếc, lấp lánh ánh sáng.
Phúc Bảo vừa nhìn thấy cây trâm đã vô cùng vui mừng. Nàng hớn hở cầm lấy, đặt vào tay Trần Cẩn, đôi mắt lấp lánh chờ mong, nói: “Ca ca, ca giúp muội cài lên đi.”
Trần Cẩn khẽ ừm một tiếng, cúi mắt nhìn, chậm rãi cắm cây trâm ngay ngắn lên búi tóc của nàng.
Tiểu cô nương nở nụ cười rạng rỡ, ngắm nhìn chính mình trong gương, rồi hỏi: “Ca ca, muội có đẹp không?”
Hắn vốn không giỏi ăn nói, những lời hoa mỹ lại càng không biết thốt ra, chỉ tiết kiệm lời như vàng, đáp: “Đẹp.”
Phúc Bảo chạy đến bên ao nước, soi bóng mình trên mặt nước, hài lòng ngắm cây trâm trên đầu, khẽ lẩm bẩm: “Muội cũng thấy đẹp.”
Khi lớn lên, số lần Phúc Bảo được gặp ca ca ngày càng ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT